Sau khi khỏi, cuối cùng Bùi Hi cũng thốt những lời kìm nén trong lòng.
"Mẹ ơi, con ba tuổi, tổ chức sinh nhật bốn tuổi cho con."
Tôi nắm tay con trai về nhà: "Xin , nhớ nhầm ."
"Không , con tha thứ cho ."
Bùi Hi trở về từ quê, hào hứng kể cho nhiều chuyện thú vị.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Cố Đình Chiêu chỉ như một khúc nhạc đệm, cuộc sống trở về như cũ.
Chỉ là còn đặt chân đến quán bar của Tô Việt nữa.
Hôm đó, về nhà muộn một buổi tiệc và bệnh viêm dày tái phát.
lúc đó, đèn trong phòng khách nhấp nháy hai tắt hẳn, nhà sự cố điện.
Thợ điện mà thường gọi về quê, đành đăng lên mạng xã hội để tìm sửa điện.
Đợi mãi ai trả lời, bụng đau dữ dội, đành gác việc sang một bên.
Nằm ghế sofa, đắp chăn, Bùi Hi rót cho một cốc nước nóng.
Kể từ khi gặp Cố Đình Chiêu, luôn bất giác nhớ những kỷ niệm với .
Tôi nhớ mỗi khi đau dày, luôn xoa bụng cho .
Lòng bàn tay ấm, xoa bụng theo chiều kim đồng hồ, kể chuyện cho như dỗ trẻ con và một đêm trôi qua trong im lặng.
Điều đó khiến nhớ đến mức lòng đau nhói.
Tiếng chuông cửa làm gián đoạn suy nghĩ của .
Tôi cố gắng dậy, qua lỗ trộm, bất ngờ phát hiện Cố Đình Chiêu đang cửa.
Anh cầm một hộp dụng cụ tay.
Qua cánh cửa, thì thầm với : "Tôi đến để sửa mạch điện."
Tôi ngờ Cố Đình Chiêu sửa mạch điện và càng ngờ xuất hiện.
"Sao nhà chập điện?"
Tôi thể kìm mà hỏi.
"Cố Tô Việt thấy bài đăng của em WeChat, chạy đến và cho ."
Hóa họ của Tô Việt là Cố, còn tưởng họ của là Tô.
"Vậy... nhà ở đây?"
"Hôm đó lái xe xa, từ ban công thấy em và con em."
Anh còn cầm theo hộp dụng cụ, xoa trán và hỏi :
"Em định cho ?"
Anh đến cửa , tất nhiên lý do gì để đuổi .
Trong nhà tối om, dùng đèn pin dẫn đến đồng hồ điện.
Ánh đèn pin chiếu khuôn mặt , làm nổi bật đường nét cằm cứng cáp, lông mi dày, uốn cong thành một đường cong .
Bóng tối thể làm tăng giác quan của con , thậm chí thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của cam và bưởi .
"Thư Ý, lấy kìm cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-em-xa-em-theo-duoi-em/chuong-8.html.]
Tôi lục lọi hộp dụng cụ, lời đưa cho các loại dụng cụ.
Đàn ông bẩm sinh giỏi những việc , lâu sửa xong: "Bật đèn lên xem thử."
Tôi đang chuẩn thì bất ngờ vấp hộp dụng cụ sàn, suýt ngã xuống đất.
Anh nhanh tay đỡ .
Anh ôm eo bằng một tay, giúp giữ thăng bằng.
Đèn pin rơi xuống đất, chất lượng kém, lăn hai vòng hỏng, còn chút ánh sáng nào.
Thị giác của che khuất, eo ôm chặt đến mức nóng như lửa đốt.
Rõ ràng đây vô tiếp xúc mật như , nhưng , suýt ngã quỵ.
"Cảm ơn."
Tôi nhanh chóng dậy, tạo cách với .
Anh gì, chỉ im lặng dựa tường để bật công tắc.
Khi đèn sáng lên, những cảm xúc dâng trào trong bóng tối biến mất trong chốc lát.
Bùi Hi ngoài chơi với con gái của Tống Phương Nghi.
Trong phòng chỉ còn hai chúng .
Anh ý định , bình tĩnh quanh căn nhà: "Đây là phong cách gỗ nguyên bản đơn giản mà em thích."
Tôi thích xem video của các blogger về nội thất, khi học đại học, thường rủ Cố Đình Chiêu cùng xem và lên kế hoạch cho ngôi nhà tương lai.
Trong kế hoạch năm cuối đại học, trong ngôi nhà đó.
"Tôi tốn nhiều công sức để trang trí nhà."
Anh và hỏi ngược : "Chồng em ? Anh giúp em ?"
"Điện trong nhà chập mạch, cũng sửa ?"
Nói một lời dối, nghĩa là dùng vô lời dối khác để che đậy.
Tôi chỉ thể giải thích: "Anh công tác, ở nhà."
Cố Đình Chiêu gì nhưng vẫn ý định rời .
Cơn đau dâng lên trong bụng, thực sự chịu nổi, ôm bụng ghế sofa.
Anh ngạc nhiên: "Viêm dày tái phát ? Em uống thuốc ?"
"Đã uống , nhưng thuốc tác dụng nhanh, vẫn còn đau."
Anh bên cạnh , như đây, đặt lòng bàn tay lên bụng qua lớp áo mỏng.
Xoa nhẹ theo chiều kim đồng hồ, như dòng điện chạy qua, ấm từ lòng bàn tay khiến bụng căng thẳng vì đau của dần dần thư giãn.
"Thư Ý, em gầy ."
Giọng thuộc, giống như năm năm .
Tôi giữ tay , lệnh cho rời : "Điều thích hợp."
"Đã muộn , nên về ."
Anh bằng ánh mắt u ám, tay vẫn ngừng xoa bóp, chỉ hỏi : "Em định lừa dối đến bao giờ?"
"Thư Ý, em hiện đang độc , ?"