Thời gian khó khăn nhất là khi chia tay Cố Đình Chiêu.
Tôi mang thai ba tháng, ốm nghén nặng, ăn gì cũng buồn nôn, thường ôm thùng rác nôn mửa ngừng.
Có thể do mang thai nên suy nghĩ nhiều, cộng với phản ứng cai nghiện khi chia tay, khiến cả lơ mơ.
Thấy con mèo hoang bên đường, ; thấy gió thổi hoa rơi, ; thấy nước cam trong máy bán hàng tự động, cũng .
Sau đó, Bùi Hi đời, nuôi con thật tốn kém và vất vả.
Tôi bận rộn chăm sóc con, tìm cách kiếm tiền, nên còn nhiều thời gian để buồn bã vì mùa xuân mùa thu nữa.
Tôi mỉm , xắn tay áo lên và trả lời nhẹ nhàng: "Rất ."
"Đừng bên ngoài ngôi nhà cũ kỹ, sửa sang bên trong, ở thoải mái."
Anh nghiêng đầu , gió chiều làm rối tóc mai của , thì thầm: "Thư Ý, mấy năm qua, sống lắm."
"Tôi dồn tất cả sức lực công việc, dám cho nghỉ ngơi một chút nào."
Nói xong, xắn tay áo lên, cổ tay áo sơ mi một sợi dây đỏ.
Đó là sợi dây đan cho khi còn học đại học để cho vui.
Lúc đeo nó, còn lừa : "Sợi dây đỏ kết nối duyên phận, đeo thì tháo ."
Sợi dây lắm, màu phai, nhưng vẫn tháo .
Một cơn đau bất chợt dâng lên trong lòng .
Gió chiều thổi qua, cuốn theo những chiếc lá rụng mặt đất, thổi một chiếc lá khô vàng úa lên tóc .
Anh đưa tay , như làm vô đây, cúi xuống nhặt chiếc lá đó cho .
Động tác đó quen thuộc đến mức chính cũng bối rối.
Tay dừng tóc một lát, di chuyển đến tai , gỡ sợi tóc rối .
Trong hành lang cũ kỹ, ngón tay ấm áp của lướt qua tai .
Gió mang theo hương hoa quế gian chật hẹp , từ từ cúi xuống, giọng run rẩy: "Thư Ý, nhớ em nhiều."
Trán gần như chạm trán .
Đột nhiên, tiếng bước chân "đập đập" vang lên cầu thang, đó là Bùi Hi đang bước xuống từ phòng với đôi chân ngắn của .
Chưa đến nơi, giọng non nớt vang lên.
"Mẹ, con thấy về nhà từ lâu , ?"
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Cố Đình Chiêu, bé lao vòng tay .
Có lẽ vì con trai giống , Bùi Hi trông giống .
giống Cố Đình Chiêu lắm.
Cố Đình Chiêu nó, một lúc lâu mới tỉnh táo , chắc chắn hỏi : "Đây là... con của em?"
"Ừ, của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-em-xa-em-theo-duoi-em/chuong-7.html.]
Một lát , gật đầu nhẹ.
"Khi chia tay, em gia đình thúc giục kết hôn, bây giờ 5 năm trôi qua, đến lúc kết hôn và sinh con ."
"Chồng em ? Anh đối xử với em ?"
Tôi hiểu lầm, nhưng giải thích.
Đại học là một thế giới lý tưởng trong tình yêu, nhưng khi xã hội, chúng còn thuộc về cùng một thế giới nữa, hơn nữa còn kết hôn vì gia đình.
Giải thích nhiều sẽ tránh khỏi để cho những ảo tưởng.
Tôi gật đầu: "Rất , cuộc sống khá định."
Anh gì nữa, chỉ cúi đầu Bùi Hi.
Bùi Hi cũng , đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to, lịch sự chào : "Chào chú."
Anh khẽ, ánh mắt càng trở nên dịu dàng, cúi xuống ngang tầm với Bùi Hi.
"Con trông giống con lắm."
"Con yêu, năm nay con bao nhiêu tuổi ?"
Bùi Hi hơn bốn tuổi, nếu thật tuổi của con, thì cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận con là con của Cố Đình Chiêu.
Tôi dính líu đến quá nhiều.
Vì , khi Bùi Hi kịp mở miệng, trả lời nó: "Ba tuổi."
Bùi Hi phản đối, chỉ với ánh mắt đầy thắc mắc.
Cố Đình Chiêu cũng hỏi thêm, trở xe.
Khi , cầm một phong bao lì xì: "Con yêu, cái cho con."
Bùi Hi dám nhận đồ của khác, nên trốn lưng .
Anh đành đưa phong bao lì xì cho : "Cứ coi như là quà tặng cho con của bạn ."
Phong bì đỏ căng phồng, gần như thể nhét , nhận.
Anh cũng ép buộc, chỉ chúng , khuôn mặt bình thản, nhưng bàn tay giấu tay áo nắm chặt sợi dây đỏ.
"Thư Ý, lúc đó đối xử công bằng với em, khi yêu định sẵn kết cục chia tay, một mặt nhắc nhở em tỉnh táo, mặt khác kéo em xuống vực thẳm, xin về điều đó.”
“Khi chia tay, chúng hành động theo cảm tính và những lời khó . Thực chúng …”
Anh im lặng một lát, với : “Vẫn là bạn. Nếu việc gì cần , em thể liên lạc với bất cứ lúc nào.”
"Số điện thoại vẫn như cũ, đổi."
Trong những lúc khó khăn nhất, cũng liên lạc với , huống chi là bây giờ?
chỉ gật đầu lịch sự: "Cảm ơn."
Anh thêm gì, vuốt ve đầu Bùi Hi trở xe.
Xe chạy , nhưng phong bì đỏ vẫn bệ cửa sổ, nghĩa là nhận nó.