Tôi chớp mắt, mở lá cờ lưu niệm khác , đó :
[Trời giáng ánh sáng, cứu mạng nhỏ ]
Tặng riêng cho cảnh sát Ôn của Sở Công an khu Tây Bình.
Nhìn thấy nội dung lá cờ lưu niệm, xung quanh vang lên một tràng ồ.
Trên mặt Ôn Minh Húc cũng hiện lên nụ , vẻ ngượng ngùng.
Tôi kéo , nhờ Lý chụp riêng cho hai chúng một tấm ảnh.
Thấy họ treo cờ lưu niệm lên, mãn nguyện, chào tạm biệt trong đồn rời .
Ra khỏi cổng lớn, gửi tin nhắn cho Ôn Minh Húc:
[Thế nào, thích cờ lưu niệm ?]
Đối phương liên tục hiện "đang nhập", cuối cùng gửi đến một câu:
[Cảm ơn.]
Nói ít thật, trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, để ý đến nữa, mà gửi ảnh chụp chung của và chú cảnh sát cho bạn .
Điện thoại của bạn lập tức gọi đến, mở đầu là một tràng phá lên.
Mãi mới ngừng , cô hỏi chuyện của Ôn Minh Húc.
"Người chụp ảnh riêng với là cứu ? Lá cờ lưu niệm tặng buồn quá mất! Này, còn trai nữa chứ, bao nhiêu tuổi , độc , nghĩ đến việc phát triển gì với ? Cảm giác hai ở bên khá hợp đấy chứ."
Nghe đến đây dường như một ý nghĩ nào đó thoáng qua trong đầu , vô thức phản bác cô :
"Ai phát triển với chứ, Nghiêm Tuyết , bình thường ship nhiều cặp đôi đủ cho ship , còn gán ghép cho nữa."
Bên khẽ , bên cạnh một giọng nam khác : "Em ship cặp nào , hai đứa đủ ngọt ngào ?"
Tiếp đó là một tiếng "á", chỉ còn giọng của bạn :
"Hừ hừ hừ, vấn đề nhé, tớ bảo xin WeChat còn độc bao, ?"
Trong lòng điều gì đó lạ lẫm, tiếp chuyện , vội vàng chuyển chủ đề:
"Bên cạnh là bạn trai tinh của ?"
" , hôm nay hai đứa ngoài chơi. Thôi nữa , tớ hẹn hò đây!"
"Trọng sắc khinh bạn."
Tôi lẩm bẩm một tiếng, cúp điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-duong-cung-canh-sat/chuong-6.html.]
Trong đầu vẫn còn nghĩ đến lời bạn , lắc lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ đó .
Thoát ế làm gì, một vẫn vui vẻ hơn.
11
Ngày qua ngày khác, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ Quốc khánh.
Nghỉ nhiều ngày thế , thể ở nhà nghỉ ngơi thật thoải mái !
Lăn lộn giường hai ngày, bắt đầu thấy chán.
Sao khác với những gì nghĩ nhỉ, rõ ràng là thích kỳ nghỉ nhất mà.
Thôi , tìm ngoài chơi , dù bây giờ cũng đông .
Sau đó, bao giờ cảm thấy ít bạn đến thế.
Ai cũng hẹn , ai cũng chơi hết , chỉ còn một .
Cái danh hiệu "cá muối ở nhà" ăn sâu lòng quá , ai gọi cùng cả.
Ôi! Bi ai!
Khoan , còn một nữa, bật dậy như cá chép hóa rồng.
Mở khung chat của Ôn Minh Húc , cuộc trò chuyện vẫn dừng ở biểu tượng cảm xúc gửi .
Lướt WeChat của , bài đăng mới nhất là một bài phổ biến kiến thức về an cho phụ nữ khi ngoài.
Tôi do dự vài giây, nhưng vẫn gửi tin nhắn cho :
[Anh đó , kỳ nghỉ thời gian ?]
Cứ nghĩ đợi một lúc mới nhận hồi âm, cảnh sát khá bận.
Kết quả gửi một phút nhận hồi âm:
[Có, đang nghỉ phép, chuyện gì ?]
Tôi xóa sửa , cuối cùng vẫn gửi một câu:
[Anh chơi với ?]
Bên hiển thị đang nhập, nhưng nửa ngày thấy gửi gì.
Có lẽ là , dù chúng cũng , nghĩ đến việc tìm chứ, ai cùng thì cứ ở một thôi, dù vẫn luôn thích ở nhà mà, tự nhiên ngoài ?
Dù thất vọng, nhưng vẫn gõ 【Không thì thôi 】, định nhấn gửi thì đối phương gửi đến một chữ 【Được】, tiếp theo là hỏi chơi.
Nhìn mấy chữ đó, tim đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.