05
Này, đúng là xui xẻo thật.
Cổng ga tàu điện ngầm quen thuộc, cảm giác choáng váng quen thuộc, và cả cảnh sát quen thuộc.
Tôi phát điên, một , hai thì thôi, chứ con thể, ít nhất là nên trải qua chuyện như đến ba .
Nhân lúc ngất, gào lên với cảnh sát đó:
"Nếu kỹ , tin đôi mắt trống rỗng.
Tôi chỉ hạ đường huyết! Hạ đường huyết! Các bắt ba , ba đấy! Có nhớ mặt , hỏi , nhớ , nhớ !"
Trút giận xong, "cộp" một tiếng suýt ngất .
Lần cuối cùng , khuôn mặt nghiêm nghị , hiếm hoi lộ vẻ bối rối.
06
Tỉnh dậy vẫn là xe cứu thương, xuống xe quen đường quen lối đồn.
Chẳng hề căng thẳng chút nào, thậm chí còn vui vẻ chuyện với cảnh sát đưa đến:
"Tôi , thật sự nhận ? Đây là thứ ba bắt đấy, chỉ là hạ đường huyết ăn một viên kẹo thôi mà nào cũng gặp cảnh sát, còn hiểu lầm, còn cả nữa, đúng là duyên nhỉ."
Tôi khà khà.
Anh cảnh sát một bên gì.
Làm xét nghiệm xong định thì gặp cảnh sát mà gặp ba đó.
Nóng đầu, xin WeChat của .
Anh khó hiểu, lẽ là vì áy náy, nhưng vẫn đưa cho .
Sau khi thêm bạn bè, giơ điện thoại tự chụp một tấm gửi cho .
Còn cầm điện thoại giơ lên mặt , :
"Xin hãy thật kỹ vài , ghi nhớ mặt , đừng bắt nữa, hạ đường huyết, hạ đường huyết mà cứu kịp thời thì vẫn thể c.h.ế.t đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/yeu-duong-cung-canh-sat/chuong-2.html.]
Nói xong "hừ" một tiếng . Trước khi khỏi cửa, ma xui quỷ khiến đầu .
Anh cảnh sát cao ráo đó, im như một cây cột, đang điện thoại bất động.
Chắc thật sự đang xem ảnh nhỉ!
Tôi hậu tri hậu giác ngượng, nhất thời bốc đồng gửi ảnh tự sướng cho một mới gặp vài chứ.
Lắc lắc đầu, vội vàng chạy khỏi cửa.
Điều thấy là, khi chạy khỏi cửa, cảnh sát đó ngẩng đầu lên, bóng lưng lâu mới thu ánh mắt, dường như thật sự ghi nhớ .
Sau đó, sống một cuộc sống bình yên.
Đương nhiên, cuộc sống của vốn dĩ vẫn luôn như .
Chỉ là xảy sai sót ở mà trải qua ba cảnh sát nhận nhầm, khác cả đời cũng chắc gặp, mà chỉ trong vài tháng gặp ba .
Tôi nghĩ đời thấy cảnh sát nữa, đặc biệt là khuôn mặt khắc sâu trí nhớ ba gặp đó.
07
Đó là một ngày làm việc bình thường, vốn luôn tan làm đúng giờ nhưng sắp xếp làm thêm giờ.
Đến khi tan làm thì muộn, gần mười giờ tối .
May mà làm bằng tàu điện ngầm, tàu điện ngầm vẫn đang hoạt động.
Hiếm khi về nhà muộn thế , cộng thêm xung quanh ít , sợ, bước nhanh hơn về phía ga tàu điện ngầm.
Trong đầu tự động phát tin tức về những cô gái theo dõi, bắt cóc, càng sợ hãi hơn, nhưng đầu óc thể ngừng , chỉ thể nâng cao cảnh giác bước nhanh.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên sinh ảo giác, thật sự cảm thấy tiếng bước chân phía .
Không dám đầu , mở điện thoại dùng camera về phía .
May mắn là gì cả, yên tâm, tự an ủi rằng kẻ nhiều đến thế, cũng đến nỗi xui xẻo như mà đường đêm một gặp .
Đi một đoạn, thấy tiếng bước chân phía .
Tôi dừng , tiếng bước chân biến mất.