YÊU ĐƯỢC, ĐAU ĐƯỢC - Chương 8: Đêm Cuối… Hay Là Bắt Đầu Mới?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-30 05:34:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 8: Đêm Cuối… Hay Là Bắt Đầu Mới?

Vy rời khỏi công ty trong im lặng.

Cô không đưa đơn xin nghỉ. Cũng không gửi lời từ biệt.

Chỉ gói ghém lại vài món đồ cá nhân và rời đi như chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh một lần nữa.

Cô biết… nếu còn chờ đợi thêm, trái tim mình sẽ không đủ sức để đứng vững. Nếu còn nhìn thấy anh thêm một giây, cô sẽ không thể thoát khỏi đôi mắt sâu như vực thẳm kia.

Và cô đã yêu đủ đau để biết: đôi khi ra đi là cách duy nhất để sống sót.

Một tuần sau.

Vy dọn đến căn phòng trọ nhỏ ở quận ven thành phố, nơi không có bóng dáng của những bộ đồ cao cấp, không có bàn tay đàn ông lạnh lùng lướt qua tóc cô lúc đêm muộn.

Chỉ còn cô – với một khung cửa nhỏ nhìn ra hẻm vắng, tiếng xe máy, tiếng con nít khóc và mùi cơm rang cháy cạnh.

Mỗi tối, cô tự dặn lòng: “Mình đang sống. Mình ổn.”

Nhưng những cơn ác mộng vẫn không buông tha cô.

Những cơn mơ trần trụi, ướt đẫm, nóng rực. Về anh.

Về đôi tay thô ráp siết lấy eo cô. Về giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai cô trong đêm:

“Em là của tôi… mãi mãi.”

Và mỗi khi tỉnh dậy, nước mắt lại ướt gối.

Không phải vì hận.

Mà là vì khao khát vẫn chưa tắt.

Đêm thứ tám. Trời đổ mưa như trút.

Vy vừa dọn xong ca tối ở tiệm cafe nhỏ thì phát hiện áo mưa đã rách. Cô chạy vội dưới màn nước trắng xóa, ướt sũng, tay ôm túi vải che lấy đầu.

Khi cô vừa mở cửa phòng trọ thì có một bóng đen xuất hiện trước mặt.

Anh.

Lãnh Dạ Thần – đứng đó, ướt như một kẻ điên. Mái tóc đen bết vào trán, đôi mắt đỏ hoe vì mưa hay vì rượu, Vy không rõ.

“Em định trốn tôi đến bao giờ?” – anh hỏi, giọng trầm đục, pha lẫn cơn giận giữ và tuyệt vọng.

Vy đứng sững, tim như ngừng đập. “Sao anh biết tôi ở đây?”

Anh không trả lời. Chỉ bước tới, mạnh mẽ đẩy cô vào trong phòng. Cánh cửa đóng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-8-dem-cuoi-hay-la-bat-dau-moi.html.]

Không một lời cảnh báo.

Không một dấu hiệu thương lượng.

Chỉ có anh – ướt, lạnh, nhưng ánh mắt thì thiêu đốt hơn bao giờ hết.

“Anh điên rồi.” – cô thì thầm, lùi lại.

“Vì em.” – anh gằn giọng, rồi kéo cô vào lòng.

Môi anh đè lên môi cô. Không hôn, mà là nuốt lấy.

Một tuần xa cách là quá đủ để dục vọng và yêu thương trộn vào nhau, biến anh thành con thú bị bỏ đói.

Quần áo cô ướt mềm, nhưng thân thể thì nóng rực. Bàn tay anh kéo áo cô lên, lần theo vạt eo trần. Cô vùng vẫy, nhưng chẳng còn sức lực.

“Anh không có quyền làm thế…” – cô nghẹn ngào, nước mắt hòa vào nước mưa chưa khô trên gò má.

“Vậy em nói đi, Vy…” – anh siết cô, giọng khản đặc –

“Em có còn yêu tôi không?”

Cô nghẹn lại. Không nói được.

Và trong khoảnh khắc im lặng ấy, anh cúi xuống, lần đầu tiên, hôn lên từng giọt nước mắt của cô. Nhẹ nhàng. Cẩn trọng. Như thể sợ đánh vỡ một món đồ đã nứt từ lâu.

“Anh yêu em.” – anh thì thầm, môi anh chạm nhẹ cổ cô, hơi thở nóng rực.

“Anh không biết làm cách nào để sống tiếp nếu không có em.”

Rồi không đợi cô trả lời, anh bế cô lên, đặt xuống chiếc giường cũ kỹ.

Đêm ấy, không phải là sự chiếm hữu đầy giận dữ.

Mà là một bản hòa tấu của cơn khát lâu ngày – từng nụ hôn là một lần xin lỗi, từng cái siết chặt là một lời hứa chưa kịp nói.

Hơi thở họ hòa vào nhau. Cơ thể họ hòa vào nhau. Trong đêm mưa lạnh, hai trái tim lạc lối tìm được nhau lần nữa.

Rạng sáng.

Anh nằm sát bên cô, tay vẫn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ. Vy không ngủ. Cô nhìn lên trần nhà, nước mắt rơi xuống gối ẩm.

Vì cô biết… tình yêu ấy là thật. Nhưng… thế giới ngoài kia thì không.

Cô không có danh phận.

Cô chỉ có... một đêm.

Và nếu mai thức dậy… là một ngày chia xa thì đêm nay, hãy để cô được yếu lòng thêm một lần cuối cùng.

Loading...