Chương 24: Người Duy Nhất Anh Có Thể Cưới – Không Phải Là Em
Buổi dạ tiệc được tổ chức tại khách sạn cao cấp bậc nhất thành phố – nơi quy tụ giới tài phiệt, đầu tư quốc tế và cả… những kẻ săn tin.
Vy bước vào sảnh cùng Dạ Thần.
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, mái tóc cột cao, môi đỏ, ánh mắt tự tin – hình ảnh hoàn toàn khác với cô gái yếu đuối năm nào.
Ánh đèn flash chớp liên tục.
Từng câu chào, từng lời khen ngợi vây quanh cô:
> “Đây là Trần Ngọc Vy – người kế vị chính thức của Trần Gia.”
“Không ngờ cô ấy lại là vị hôn thê hiện tại của tổng giám đốc Lãnh Dạ Thần.”
“Xứng đôi vừa lứa thật…”
Vy mỉm cười xã giao, còn Dạ Thần luôn giữ tay cô, không rời nửa bước.
Cho đến khi… cánh cửa lớn cuối đại sảnh mở ra.
Một giọng nói quen thuộc – nhưng đầy lạnh lẽo vang lên:
> “Xin lỗi… nhưng vị hôn thê của Dạ Thần… phải là tôi.”
Toàn bộ căn phòng quay lại.
Một người phụ nữ mặc váy dạ hội đen, ánh mắt kiêu ngạo, gương mặt sắc sảo – bước vào như thể đang trình diễn một ván cờ mà cô ta là người thắng cuộc.
Dạ Thần đứng c.h.ế.t lặng.
Vy quay sang, thì thầm:
> “Cô ta là ai…?”
Anh không trả lời ngay.
Chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y cô.
Người phụ nữ đó tiến đến gần, dừng lại cách Dạ Thần chỉ một bước:
> “Em về rồi, anh không nói gì sao?”
Cô ta là Minh Tâm – người phụ nữ từng được Dạ Thần đính hôn theo sắp đặt từ hai gia tộc. Sáu năm trước, cô ta mất tích trong một vụ tai nạn tại Ý và được cho là đã chết. Nhưng hôm nay, cô ta quay lại… và sống sờ sờ trước mặt cả xã hội.
Vy lùi một bước, ánh mắt bàng hoàng.
> “Sáu năm qua… cô ở đâu?”
Minh Tâm bật cười, lạnh lẽo:
> “Sáu năm tôi ở nước ngoài điều trị hậu chấn thương. Và mỗi ngày, tôi đều nghĩ đến một điều – liệu anh có chờ tôi không?”
Cô quay sang Vy:
> “Nhưng có vẻ… trong lúc tôi nằm trên giường bệnh, người đàn ông tôi sắp cưới lại đi tìm một ‘mẹ đơn thân’ để thay thế?”
Vy siết chặt tay.
Nhưng cô không gục ngã.
Cô ngẩng cao đầu, lạnh giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-24-nguoi-duy-nhat-anh-co-the-cuoi-khong-phai-la-em.html.]
> “Cô là vị hôn thê cũ. Nhưng hiện tại, người anh ấy yêu là tôi.”
Minh Tâm khẽ nhếch môi:
> “Cô nghĩ vậy à?
Cô có biết… trên giấy tờ pháp lý, tôi và Dạ Thần chưa bao giờ giải trừ hôn ước.
Và tôi… chưa bao giờ ký đơn hủy bỏ.”
Dạ Thần cuối cùng lên tiếng:
> “Tâm, chuyện của chúng ta… đã kết thúc từ 6 năm trước.
Em biến mất, gia đình em tuyên bố em đã mất. Hôn ước đó, tôi chưa từng thừa nhận.”
Minh Tâm cười gằn:
> “Nhưng em còn sống. Và chưa ai có quyền hủy nó ngoài em.”
Cô ta đưa ra một bản sao hợp đồng hôn nhân cũ, có dấu chứng nhận hợp pháp. Cả hội trường rơi vào im lặng căng thẳng.
---
Tối hôm đó, tại căn penthouse.
Vy ngồi trong phòng khách, mắt đỏ hoe.
> “Nếu cô ta còn là vợ chưa cưới hợp pháp… vậy em là gì?”
Dạ Thần quỳ xuống trước mặt cô.
> “Em là người phụ nữ duy nhất anh từng yêu bằng tất cả.
Còn cô ấy… chỉ là quá khứ do gia đình sắp đặt.”
Vy nhìn anh, nghẹn ngào:
> “Nhưng xã hội không nghĩ như vậy. Báo chí sẽ giật tít ‘Người thứ ba chen vào hôn ước cũ.’
Em vừa ngẩng đầu được một chút… lại bị đạp xuống lần nữa.”
Dạ Thần ôm cô vào lòng.
> “Vậy thì để anh kết thúc tất cả.
Một lần… vì em.”
---
Sáng hôm sau.
Toàn bộ báo tài chính đồng loạt đăng tin:
> "Lãnh Dạ Thần chính thức gửi đơn kiện yêu cầu hủy bỏ hôn ước cũ với Minh Tâm.
Phía luật sư khẳng định hôn ước đã vô hiệu do điều khoản ‘mất tích trên 3 năm không trở lại’.
Và người anh muốn kết hôn hợp pháp – chỉ có Trần Ngọc Vy."
Minh Tâm gọi cho anh trong đêm.
Anh chỉ nói đúng một câu:
> “Tôi từng nợ em một lời xin lỗi… nhưng không nợ em cả đời.
Còn Vy… cô ấy là hiện tại, là tương lai.
Đừng ép tôi quay lại một quá khứ mà chính em cũng đã bỏ rơi.”