Chương 23: Nếu Quá Khứ Của Em Là Vết Nhơ – Thì Anh Có Dám Cùng Em Sống Trong Ánh Sáng?
Ba tuần sau khi trở về thành phố…
Vy xuất hiện tại cuộc họp hội đồng quản trị của Tập đoàn Trần Gia, trong một chiếc váy trắng dài thanh lịch, ánh mắt bình thản, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền.
Cô không còn là cô gái nhút nhát từng quỳ dưới chân Dạ Thần, không còn là người phụ nữ từng trốn trong bóng tối vì xấu hổ.
Cô… là Trần Ngọc Vy.
Con gái hợp pháp và người thừa kế duy nhất của Trần Thế Minh.
Tất cả ánh mắt trong phòng họp đều dõi theo cô. Có người gật gù công nhận. Có kẻ thì lén lút xì xào. Nhưng chỉ duy nhất một người… đứng lên phản đối ngay khi buổi họp bắt đầu.
> “Tôi không đồng ý để cô ta giữ chức Chủ tịch tương lai!”
Người vừa lên tiếng là bà Phương Tú – em gái của mẹ kế hiện tại của ông Trần Thế Minh, cũng là người từng âm thầm vận hành một nhánh công ty con của tập đoàn.
Vy bình tĩnh hỏi:
> “Bà có quyền phản đối. Nhưng lý do là gì?”
Bà Tú cười lạnh:
> “Lý do? Rất đơn giản.
Cô từng là gái quán bar.
Cô từng có clip nóng trên mạng.
Cô từng làm mẹ đơn thân không rõ cha đứa bé là ai!”
Cả phòng họp bắt đầu xôn xao.
Mắt Vy hơi rung, nhưng cô không lùi bước.
Ông Trần Thế Minh đập mạnh tay xuống bàn:
> “Im lặng! Những chuyện đó… là dối trá! Là bẫy người ta giăng ra để hủy hoại con gái tôi!”
Bà Tú cười nhạt:
> “Dối trá? Có phải ông muốn nói cô ta chưa từng lên giường với đàn ông vì tiền?
Vậy… Dạ Thần, người đang ngồi ở hàng ghế khách mời, liệu anh ta có dám đứng lên làm chứng… cô ta là người trong sạch chưa từng ‘bán thân’?”
Tất cả ánh mắt dồn về phía Dạ Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-23-neu-qua-khu-cua-em-la-vet-nho-thi-anh-co-dam-cung-em-song-trong-anh-sang.html.]
Anh đứng lên.
> “Tôi xin phép được trả lời.”
Anh bước đến giữa phòng họp. Giọng trầm ấm, ánh mắt kiên định:
> “Đúng. Cô ấy từng sống nghèo.
Từng chịu sỉ nhục, từng bị quay clip, từng bị ép vào tuyệt vọng.
Nhưng… cô ấy chưa từng bán thân.
Và tôi – chính là người chứng kiến tất cả.”
Anh quay sang Vy. Rồi chậm rãi nói từng chữ:
> “Tôi từng nghi ngờ. Từng làm tổn thương cô ấy. Nhưng giờ đây, tôi nguyện cả đời mình… để bảo vệ cô ấy khỏi tất cả lời nói độc ác như thế này.”
> “Nếu mọi người nghĩ Vy không xứng làm người thừa kế – vậy thì cũng nên nghĩ lại:
Một cô gái từng bị hủy hoại, vẫn có thể đứng dậy, làm mẹ, làm vợ, và giờ… là người kế vị – có thể cô ấy xứng đáng hơn tất cả các người đang ngồi đây.”
Cả phòng họp im lặng.
Rồi tiếng vỗ tay vang lên – không phải từ ông Trần Thế Minh, mà từ giám đốc tài chính – người luôn trung lập, nhưng lần này lại chọn đứng về phía Vy.
> “Tôi đồng ý để Trần Ngọc Vy tiếp quản.”
Từng người bắt đầu gật đầu theo. Bà Tú tức giận bỏ ra ngoài, nhưng chẳng ai còn quan tâm.
---
Sau cuộc họp, Vy đứng bên cửa sổ phòng làm việc mới – tầng 45, trụ sở chính Tập đoàn Trần Gia. Cô nhìn thành phố bên dưới, ánh mắt xa xăm.
Dạ Thần bước vào, từ sau ôm lấy cô.
> “Em làm được rồi.”
Vy quay người, ôm anh.
> “Em không sợ ai nữa.
Chỉ sợ một điều… nếu một ngày, quá khứ em lại bị môi móc lần nữa, anh có còn ở bên em không?”
Anh cười khẽ, hôn lên trán cô:
> “Kể cả khi cả thế giới quay lưng, anh vẫn chọn ở phía sau lưng em.”
Vy rơi nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, cô hiểu – hạnh phúc không đến từ việc em là ai, mà là ai dám ở cạnh em khi em chẳng còn gì.