YÊU ĐƯỢC, ĐAU ĐƯỢC - Chương 2: Gần Trong Gang Tấc, Xa Tựa Muôn Trùng

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:05:53
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2: Gần Trong Gang Tấc, Xa Tựa Muôn Trùng

Ba ngày kể từ khoảnh khắc anh bất ngờ xuất hiện, trái tim Vy vẫn chưa lấy lại được nhịp đập bình thường.

Cô tưởng rằng mình đã quen với cuộc sống yên lặng, tẻ nhạt, nghèo khổ nhưng bình yên. Thế mà chỉ một lần chạm mặt, quá khứ như cơn sóng dữ dội cuốn cô về nơi đầy vết thương và nước mắt.

Cô đã trốn thoát khỏi anh… nhưng không ngờ lại bước vào vòng xoáy một lần nữa.

Sáng nay, trời mưa nhẹ. Vy khoác chiếc áo mỏng sờn màu, ôm chặt túi hồ sơ xin việc, tay run run không phải vì lạnh, mà vì căng thẳng. Công việc lần này là hi vọng duy nhất để cô thoát khỏi cảnh nợ nần, lo viện phí cho mẹ đang nằm liệt giường.

“Tập đoàn ST” – cái tên sáng choang trên tòa nhà chọc trời khiến cô càng cảm thấy nhỏ bé. Cô không biết ai đã đưa hồ sơ mình vào vòng trong. Chỉ biết rằng… cô không đủ khả năng để từ chối bất kỳ cơ hội nào.

“Trần Vy?” – lễ tân nhìn vào danh sách rồi gật đầu, đưa cô đến thang máy riêng dẫn lên tầng cao nhất. “Tổng giám đốc muốn gặp cô trực tiếp.”

Vy khựng người lại. “Tổng… giám đốc?”

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa thang máy đã đóng sập lại. Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng cô.

Và rồi… khi cánh cửa phòng tổng giám đốc mở ra, trái tim cô như ngừng đập.

Anh.

Lãnh Dạ Thần – người đàn ông cô từng yêu đến điên dại, người từng đẩy cô xuống tận cùng của sự tuyệt vọng, đang ngồi bệ vệ trên chiếc ghế da màu đen sang trọng. Không có gì thay đổi – chỉ có ánh mắt anh lạnh hơn, sâu hơn, và nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Cô đứng như hóa đá. Môi run run không thốt thành lời.

“Chúng ta lại gặp nhau, Vy.”

Giọng anh trầm khàn, đầy ám ảnh. Ánh mắt anh quét qua cô, không che giấu sự chiếm hữu rõ rệt.

“Anh là… tổng giám đốc ở đây?” – cô hỏi, giọng như lạc đi.

“Chính xác. Và em – sẽ là thư ký riêng của tôi.”

“Không.” – cô lắc đầu, lùi lại một bước. “Tôi không thể làm việc với anh.”

Anh rời khỏi ghế, bước đến gần cô. Mỗi bước chân đều toát ra sự áp đảo khiến cô không thể thở nổi.

“Tại sao không? Em cần tiền, đúng không? Cần công việc… để sống.”

Cô nhìn anh, cay đắng. “Tôi không muốn bán mình.”

Anh cười nhạt, kéo ngăn bàn, rút ra một tập hồ sơ dày cộp.

“Tôi không mua em. Tôi chỉ cần em ở bên tôi. Mỗi ngày.”

Lời nói của anh, nhẹ như gió, nhưng lại khiến toàn thân cô lạnh toát.

“Tôi không còn là cô gái ngốc nghếch ngày xưa, Dạ Thần.” – cô siết chặt tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Tôi đã học cách sống thiếu anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-2-gan-trong-gang-tac-xa-tua-muon-trung.html.]

“Nhưng cơ thể em...” – anh thì thầm, tiến sát cô, bàn tay anh đặt lên eo cô khiến cô giật mình – “vẫn còn nhớ tôi.”

“Buông ra...” – cô vùng vẫy, nhưng không có chút sức lực nào để chống lại anh.

Anh kéo mạnh, cả người cô đổ ập vào lòng anh. Một tay giữ eo, một tay bóp nhẹ cằm cô, ép cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh... đang làm gì vậy...?”

“Một người phụ nữ từng thuộc về tôi, sẽ không dễ dàng rời đi như thế đâu.” – anh ghé sát tai cô, giọng trầm thấp như ma mị – “Vy… em có biết, bốn năm qua, anh đã phải tự trừng phạt mình thế nào không?”

Cô sững sờ.

“Đừng khiến tôi mềm lòng... rồi lại dẫm đạp tôi một lần nữa.”

Đôi mắt cô đỏ hoe. Nhưng anh không hề dừng lại.

Anh cúi xuống, hôn cô.

Không dịu dàng.

Không chờ đợi.

Chỉ là sự chiếm hữu đầy dục vọng và tức giận.

Cô không thể thở nổi, không thể suy nghĩ, toàn thân như đóng băng trong vòng tay anh.

Cô nên đẩy anh ra.

Nhưng lý trí rối loạn, và trái tim… lại đau nhói.

Anh buông cô ra, đôi mắt tối lại.

“Ngày mai, 9 giờ sáng. Em sẽ đến làm việc tại đây.”

“Còn nếu không…” – anh ghé sát, môi gần kề tai cô – “em sẽ thấy… tôi có thể tàn nhẫn đến mức nào.”

Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.

Vy ngồi sụp xuống, tay run rẩy đặt lên ngực.

Cô biết…

Lần gặp lại này, không phải định mệnh.

Mà là thử thách của một tình yêu từng vỡ nát.

Và cô… đang bắt đầu lại hành trình đầy m.á.u và nước mắt.

Loading...