Chương 16: Em Giấu Anh Cả Một Cái Giá – Chỉ Để Yêu Anh Trong Im Lặng
Đêm.
Căn nhà chìm vào tĩnh lặng.
Thiên Lam ngủ ngoan trong nôi, còn Vy đang giặt đồ trong phòng tắm nhỏ.
Dạ Thần ngồi trong phòng sách, định tìm cuốn truyện cổ tích để đọc cho con thì vô tình thấy một vật lạ kẹp giữa quyển sổ da cũ:
Chiếc USB màu bạc. Không nhãn. Không tên.
Anh tò mò mở máy.
Chỉ vài giây sau…
Trái tim anh như bị xé toạc.
Trên màn hình là một đoạn video – không phải clip giường chiếu như báo chí từng đồn, mà là đoạn ghi lại thỏa thuận giữa Vy và Trần Khải trong một quán cà phê vắng, 4 năm trước.
“Chỉ cần anh giúp tôi cứu Lãnh Dạ Thần khỏi scandal tài chính… tôi sẽ giao đoạn clip kia.”
“Cô có chắc không? Một khi rò rỉ, cô sẽ không còn đường lui.”
“Tôi không cần đường lui… chỉ cần anh ấy sống.”
Giọng nói của Vy – run rẩy, nhưng kiên quyết.
Gương mặt cô gầy gò, môi tái nhợt, ánh mắt như vừa rơi vào vực thẳm.
Dạ Thần ngồi lặng như hóa đá.
Từng mảnh ghép rối rắm trong quá khứ – bỗng rõ ràng rành mạch:
– Vì sao đoạn clip năm ấy xuất hiện.
– Vì sao Vy biến mất.
– Vì sao cô bị dán mác “gái bao”, “đào mỏ”, bị xã hội khinh rẻ.
– Vì sao… cô chưa bao giờ kể anh nghe sự thật.
Vì cô sợ anh sẽ chọn danh dự.
Vì cô chọn yêu anh bằng việc âm thầm đánh đổi chính mình.
Anh đứng bật dậy, lao ra khỏi phòng, mở cửa phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-16-em-giau-anh-ca-mot-cai-gia-chi-de-yeu-anh-trong-im-lang.html.]
Vy hoảng hốt quay lại:
“Anh… sao vậy?”
Anh không nói gì. Chỉ cầm USB, đưa ra trước mặt cô.
“Đây là gì?”
Vy c.h.ế.t sững.
Giọt nước rơi từ tóc cô xuống nền gạch lạnh buốt, mà tim như đông lại từng mảnh.
“Anh… xem rồi à?”
“Phải.” – giọng anh trầm, run lên vì giận, vì đau, vì không biết nên hét hay nên ôm cô vào lòng – “Tại sao? Sao em phải làm vậy? Sao em không nói gì với anh?”
Vy quay mặt đi, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.
“Vì em biết… nếu anh biết, anh sẽ quay lại… và đánh đổi danh dự mình để cứu em.
Nhưng em không muốn. Em thà để anh sống cao ngạo, còn hơn cùng em rơi xuống hố.”
“Cao ngạo?” – anh bật cười, đầy chua chát – “Em nghĩ anh sống nổi không, khi người phụ nữ anh yêu bị cả xã hội nguyền rủa, vì một đoạn clip anh không hề hay biết?”
Vy nghẹn ngào:
“Em chỉ muốn bảo vệ anh… Dù chỉ một lần.”
Anh không chịu nổi nữa. Anh quay người, đ.ấ.m mạnh vào tường.
Máu rỉ ra từ tay anh – nhưng thứ đau hơn là… ánh mắt Vy nhìn anh: yêu, cam chịu và chấp nhận mất anh…
“Em nghĩ mình hy sinh là đúng.”
“Nhưng anh thì nghĩ… em đã lấy mất quyền được đồng hành cùng em, trong giông bão.”
Cả đêm, họ không nói gì.
Dạ Thần ngồi ngoài phòng khách, mắt mở trừng nhìn bóng tối. Vy lặng lẽ ru con trong phòng, mà tim như có ai siết lại từng nhịp.
Cô không khóc.
Vì cô biết, lần này… có thể cô đã thật sự đánh mất anh.
Không phải vì phản bội.
Mà vì… yêu anh sai cách.