Vẫn là bộ biểu cảm lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt thứ gì giống:
"Nhẫn, thực sự chỉ là quà tặng. Nhìn thấy nó em sẽ vui, như là đủ ."
Tôi , một lúc, :
"Thật là kinh hãi."
"Sự hiểu của về tình yêu thể xưng là trẻ sơ sinh đột nhiên khai trí thành triết học đại sư."
"Đệ t.ử mới luyện khí kỳ trực tiếp tẩu hỏa nhập ma thành tà giáo tông sư."
Từ hiểu yêu trực tiếp biến thành não yêu .
Phương Kỳ giơ tay, nhẹ nhàng nhấc lên bên má một lọn tóc, quấn quanh đốt ngón tay.
Sau đó cúi đầu, chóp tóc đáp một nụ hôn nhẹ.
Anh biện giải, chỉ thấp giọng :
"Phải ."
"Yêu thật thần kỳ."
"Nếu đuổi quá chặt sẽ khiến em chạy mất,"
Anh buông tóc , ánh mắt trong vắt, "Anh thà cầu gì cả, chỉ cần thể ở bên em."
Tôi : "Bên cạnh em là bãi đậu xe ? Ai cũng đậu."
Phương Kỳ cong mắt.
Hỏi :
"Được ?"
Tôi :
"or."
Thứ bảy.
Trong nhà vô cớ náo nhiệt.
Bốn chen trong phòng khách chơi game.
Thua dán giấy.
Quy tắc đơn giản, nhưng khí vi diệu.
Mấy vòng xuống, Tạ Tầm, Phương Kỳ và Vệ Lịch mặt nhanh chỗ dán.
Tôi chỉ mặt một cái.
Cũng kỹ thuật bao .
Chỉ là họ luôn nể tình.
Còn tấn công lẫn , âm dương quái khí.
"Phương tổng., thừa nhận ."
Tạ Tầm ôn hòa , đem một tờ giấy chính xác dán đuôi mắt Phương Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-ban-than-minh/28.html.]
Phương Kỳ mặt đổi sắc, nhạt nhòa:
"Vận khí mà thôi, ván hy vọng em còn thể ."
Vệ Lịch lười biếng tựa bên cạnh .
Nhân lúc loạn lén đưa bài cho , miệng còn quên thổi thêm lửa:
"Hai vị hung ác quá, chơi game cũng thể cãi ."
Tôi ngáp một cái.
Đứng dậy: "Em nhà vệ sinh."
Tiện tiện xem thời gian.
Nên ngủ giấc dưỡng sinh.
Tôi trực tiếp về phòng, chui trong chăn.
Ngoài cửa tiếng thầm một lúc trở nên xa.
Ba hình như tranh chấp cái gì.
"...Tổng cái quy tắc."
"Theo quy củ."
"...Gieo xúc xắc ."
Giọng dần dần thấp xuống.
Tôi cũng lười nữa.
Tôi ngủ .
Nửa mê nửa tỉnh, cẩn thận bước .
Đệm hạ xuống, một thể ấm áp phủ qua.
Động tác cực nhẹ ôm lòng.
Bên tai là tiếng nhịp tim mạnh mẽ.
Gai xương rồng
Như trợ ngủ.
Hơi thở thổi qua tóc .
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trán .
Anh áp sát tai , dùng thở.
Mang theo ý vị nhẹ nhõm vô cùng trân trọng:
"...Anh yêu em."
"Ừm..."
Tôi đáp một tiếng.
Cảm ơn.
Tôi cũng yêu bản .
(Hết văn)