Buổi sáng đầu tiên tại căn nhà không cửa sổ bắt đầu bằng tiếng chuông điện thoại – nhưng không phải từ Duy hay Hạ An, mà từ một chiếc máy lạ bị giấu kỹ trong góc tủ.
Duy vội bật dậy, chạy tới, nét mặt căng cứng.
Anh nhìn màn hình điện thoại không hiện tên – chỉ duy nhất một chữ “Chủ”.
Anh tắt máy, tháo pin, giấu nó vào lại chỗ cũ.
Hạ An quấn khăn bước ra từ phòng tắm, tóc còn nhỏ nước.
“Có chuyện gì sao?”
Duy nhìn cô. Một cái nhìn rất lâu.
“Người cũ... đã tìm được dấu.”
“Là người từng giữ anh sao?”
Duy gật đầu. "Có thể... họ đã lần ra IP lúc anh gửi tin nhắn cầu cứu khi bị thương tháng trước. Anh tưởng dùng mạng công cộng là đủ an toàn…”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” – Cô bước lại gần, đặt tay lên n.g.ự.c anh. Nhịp tim anh đập gấp gáp, bất thường.
“Chạy tiếp? Hay chờ đợi?”
Duy lắc đầu.
“Nếu cứ chạy, họ sẽ không bao giờ buông. Nhưng nếu anh rời khỏi em... em sẽ an toàn hơn.”
“Không.” – Hạ An ngắt lời, ôm chặt lấy anh. “Chúng ta không tách ra. Không bây giờ, không bao giờ.”
Anh thở mạnh, siết cô vào lòng như thể muốn giấu cô khỏi cả thế giới.
“Vậy anh sẽ chiến đấu. Một lần cuối.”
Chiều hôm đó, Duy ra ngoài. Trước khi đi, anh dặn cô không được mở cửa, không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào.
“Anh sẽ quay lại trước khi trời tối.”
Nhưng đến gần nửa đêm... vẫn không thấy anh.
Điện thoại của anh không liên lạc được. Tin nhắn không có hồi âm. Căn nhà không cửa sổ như bóp nghẹt Hạ An trong bóng tối và chờ đợi.
Tiếng động bất ngờ vang lên bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-8-nguoi-cu-tro-lai.html.]
Hạ An khựng lại, bước ra hành lang, nhìn qua lỗ nhỏ trên cánh cửa.
Không phải Duy.
Là một người đàn ông lạ – mặc vest đen, đeo kính râm giữa đêm.
Gõ cửa lần thứ hai.
Hạ An nín thở.
“Cô Hạ An.” – Người kia lên tiếng, giọng trầm đều. “Chúng tôi chỉ cần gặp cậu Duy. Nếu cô không mở, chúng tôi có thể... phá.”
“Anh ấy không có ở đây.” – Cô nói lớn, run run.
“Chúng tôi biết. Nhưng cô thì có.”
Ầm!
Cửa bị đá mạnh.
Hạ An vội chạy lùi vào trong, chốt tất cả cửa phụ. Tim đập như sắp vỡ.
Cô lấy điện thoại, định gọi cảnh sát – nhưng pin chỉ còn 1%... và tắt hẳn.
Ngay lúc đó, một tiếng bụp vang lên từ phía sau nhà – như thể có ai đang trèo qua tường.
Cô bị bao vây.
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, một bàn tay từ đâu kéo cô về phía sau, bịt chặt miệng cô lại.
Trước khi cô kịp hét, một tiếng thì thầm quen thuộc vang lên bên tai:
“Anh đây.”
Duy.
Mái tóc anh rối bù, gương mặt xước nhẹ vì vội vã, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
“Có bao nhiêu người?” – Anh thì thầm.
“Ít nhất ba. Có một tên vừa trèo tường.”
“Nghe anh. Chúng ta không thể trốn được nữa… phải phản đòn.”
Hạ An nhìn vào mắt anh – một thứ gì đó đã thay đổi. Không còn là người đàn ông sống ẩn mình, mà là kẻ sẵn sàng bùng cháy để bảo vệ cô.