6 tháng sau.
Tòa nhà cao tầng khu Nam Sài Gòn, tầng 17 – treo một tấm bảng nhỏ bằng gỗ:
“VIỆN GIÁM SÁT PHÁP LÝ & CÔNG DÂN”
Dưới đó, một dòng chữ tay viết bằng mực xanh lam:
“Do Trần Hạ An & Trần Duy sáng lập – vì công lý, không vì quyền lực.”
Họ đã làm được.
Không tiếp tục là mắt xích trong hệ thống cũ.
Không thuộc về bất kỳ mạng lưới kiểm soát nào.
Chỉ là những con người từng bị giật dây… giờ tự cầm lấy cán cân.
“Em chắc chắn vẫn muốn dùng cái tên ‘Gác Xép’ cho dự án này sao?” – Duy hỏi, cười nhẹ khi đứng trong căn phòng đầu tiên của viện – trần thấp, tường sơn trắng, cửa sổ hướng ra thành phố.
“Chắc.” – Hạ An mỉm cười. “Vì nơi em từng bị giấu kín... giờ sẽ là nơi soi sáng cho những điều từng bị che lấp.”
Anh kéo cô lại gần, hôn lên trán.
“Anh tự hào về em.”
“Không.” – cô lắc đầu. “Em tự hào vì… em có anh.”
Mở màn hoạt động đầu tiên là buổi công bố loạt dữ liệu về các “lỗ hổng pháp lý đang bị lạm dụng bởi nhóm tài phiệt mới”.
Buổi họp báo được phát trực tuyến. Người xem vượt 1 triệu lượt chỉ sau 30 phút.
Hạ An bước lên, không micro chống hú, không ê-kíp trợ lý. Chỉ có một chiếc USB nhỏ cô rút từ túi áo – giống như chiếc ngày xưa mẹ cô từng đặt lên bàn.
Nhưng lần này… là để phơi bày, không giấu giếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-26-tu-gac-xep-cu-bat-dau-mot-ky-nguyen-moi.html.]
“Tôi không đại diện cho một đảng phái, không nói thay cho chính quyền.
Tôi chỉ là một người từng bị lừa dối – từng yêu sai, tin sai, và đau đến mức muốn biến mất.
Nhưng tôi chọn đứng lên.
Và nếu tôi có thể... thì bạn cũng có thể.”
Phía sau sân khấu, Duy nhìn cô – ánh mắt như lần đầu gặp cô trong buổi học năm nhất. Vẫn ánh sáng đó. Nhưng giờ đây, mạnh mẽ hơn, sắc sảo hơn… và tự do hơn.
Tối hôm đó, họ trở về căn hộ gác xép cũ – nơi Duy từng lần đầu cởi bỏ mặt nạ lạnh lùng, và Hạ An từng lần đầu ngã vào vòng tay anh trong nỗi hoang mang xen lẫn khát khao.
Nay mọi bí mật đã lộ. Mọi tổn thương đã hóa lành.
Chỉ còn anh và cô – giữa đêm yên bình.
“Chúng ta… đã sống sót thật rồi.” – Hạ An khẽ thì thầm.
Duy mỉm cười, siết nhẹ eo cô.
“Không. Chúng ta đang bắt đầu sống.”
Cô gật đầu, áp má vào n.g.ự.c anh.
“Nếu có kiếp sau… em vẫn muốn bắt đầu lại, từ căn gác xép cấm ấy, và vẫn yêu anh… trong bí mật.”
Anh thì thầm đáp lại:
“Còn anh... sẽ không giấu em thêm lần nào nữa. Dù là yêu... hay là đau.”
Truyện kết thúc tại đây.
Và căn phòng gác xép – từng là nơi ẩn giấu những xúc cảm thầm kín nhất – giờ đã mở tung cửa sổ, đón ánh sáng tự do và cả tình yêu không còn cần phải giấu nữa.