Phòng họp kín – tầng 13 của trụ sở cơ quan điều tra cấp cao.
Chỉ có 6 người được vào:
– Bà Hà Lan, với tư cách là “nhân vật trung tâm” trong mạng lưới quyền lực ngầm
– Ông Trần Quang Minh – người từng là chồng bà và hiện là nhân chứng trọng yếu
– Hai đại diện ban chuyên án
– Một luật sư giám sát
– Và người cuối cùng: Hạ An
Không khí như bị rút cạn oxy khi Hạ An bước vào.
Cô không mặc vest, không áo khoác quyền lực. Cô chọn một chiếc sơ mi trắng đơn giản, quần tây xám và buộc tóc gọn – như một lời nhắn: Con đến đây với sự thật, không phải với sự giận dữ.
Bà Hà Lan nhìn con gái, ánh mắt bà vẫn điềm tĩnh, thậm chí… có chút mềm yếu.
“An.”
Hạ An gật đầu.
“Mẹ.”
“Con ổn chứ?” – bà hỏi, nhẹ như gió.
“Không.” – Cô trả lời thẳng. “Vì con không biết người phụ nữ ngồi trước mặt mình là mẹ ruột… hay một kẻ dùng tình mẫu tử để hợp pháp hóa quyền lực.”
Cả căn phòng lặng đi.
Luật sư lên tiếng mở phiên đối thoại.
“Phiên chất vấn này không mang tính xét xử, nhưng tất cả lời khai sẽ được ghi âm và có giá trị trước pháp luật. Mời cô Hạ An.”
Cô đứng dậy, nhìn thẳng mẹ mình – không chớp mắt.
“Tôi tên là Trần Hạ An. Hai mươi lăm tuổi. Con gái của ông Trần Quang Minh và bà Hà Lan – người phụ nữ đã biến mất khỏi đời tôi từ năm tôi lên bảy, với lý do là tai nạn.
Nhưng sự thật là… bà không chết.
Bà chọn rời đi. Bà chọn quyền lực. Bà chọn trở thành một phần của bóng tối – và chọn theo dõi tôi như một món tài sản, một công cụ, một con tốt dự bị.”
Bà Hà Lan hơi cúi đầu.
“Mẹ không có lựa chọn khác.”
“Không!” – Hạ An gần như bật khóc, nhưng vẫn đứng thẳng.
“Mẹ có quyền lựa chọn, nhưng mẹ không bao giờ cho con cái quyền được biết!
Mẹ nói yêu con, nhưng lại dàn dựng cả một cuộc đời để biến con thành ‘người kế nghiệp sạch sẽ’.
Mẹ nói bảo vệ con, nhưng lại gián tiếp làm tổn thương người con yêu nhất.”
Ánh mắt cô rực lửa:
“Mẹ không có quyền quyết định ai xứng đáng được yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-25-me-khong-co-quyen-quyet-dinh-ai-xung-dang-duoc-yeu-thuong.html.]
Không phải Duy. Không phải ba. Không phải bất kỳ ai.”
Ông Minh lặng người. Một giọt nước mắt khẽ trượt khỏi khóe mắt ông.
Luật sư giám sát hỏi:
“Cô Hạ An, nếu bà Hà Lan chấp nhận ký đơn từ bỏ toàn bộ vai trò trong tổ chức, rút lui và chuyển giao dữ liệu, cô có chấp thuận một thỏa thuận miễn truy tố hình sự không?”
Tất cả ánh nhìn đổ về phía cô.
Cô siết tay lại.
Nhìn mẹ – người từng là huyền thoại, là kẻ đứng sau bức màn – giờ đây gầy guộc, lạnh lùng và… cô độc.
Rồi cô nói:
“Con không cần bà phải ngồi tù. Con chỉ cần bà… trả lại tự do cho chính mình.
Và để con… sống cuộc đời mà bà đã chối bỏ.”
Bà Hà Lan khẽ run.
Lần đầu tiên, bà cất giọng – không phải người lãnh đạo, mà là một người mẹ:
“Con yêu nó nhiều đến thế sao?”
Hạ An gật đầu.
“Con yêu anh ấy đến mức sẵn sàng tha thứ cho mẹ – để không truyền tiếp hận thù.”
Buổi chất vấn kết thúc trong im lặng.
Trước khi rời đi, bà Hà Lan trao cho luật sư một phong bì niêm phong – chứa mật mã tài khoản chính và lệnh xóa quyền kiểm soát toàn hệ thống.
Sau cùng, bà quay sang Hạ An:
“Con hãy sống cuộc đời mà mẹ đã không dám sống.”
Hạ An nhìn bà, không trả lời.
Nhưng trong lòng cô… lần đầu tiên có một khoảng lặng bình yên.
Đêm hôm đó.
Duy đưa Hạ An lên lại căn phòng gác xép từng bị cấm – nơi mọi thứ bắt đầu. Giờ đây nó không còn bí mật, không còn ranh giới.
Chỉ có hai người. Và một trái tim đã thôi trốn chạy.
Duy thì thầm bên tai cô:
“Từ nay, không ai quyết định giùm em nữa.
Em là người tự viết kết truyện cho chính mình.”
Hạ An mỉm cười, rúc vào vòng tay anh:
“Và kết truyện đó… sẽ luôn có anh.”