Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba ngày sau lời khai chấn động của Vũ Khánh Dương, một phong bì màu đen được chuyển đến trước cổng cơ quan điều tra đặc biệt, không đề tên, không dấu vân tay.
Bên trong là một mảnh giấy duy nhất:
“Tôi sẽ đến. Một mình. Và chỉ nói chuyện với Trần Hạ An.”
Dưới dòng chữ ấy là ký hiệu hình hoa lan trắng – loài hoa bà Hà Lan từng yêu thích nhất.
19 giờ tối hôm đó.
Một căn phòng họp được chuẩn bị riêng. Chỉ có Hạ An, một thiết bị ghi âm và hai camera ghi hình giấu kín.
Cánh cửa mở ra chậm rãi.
Người phụ nữ bước vào, dáng người thanh mảnh, tóc uốn nhẹ, bộ váy lụa dài màu xám tro phủ qua gối. Khuôn mặt bà gần như không thay đổi sau gần hai mươi năm – chỉ có ánh mắt là sâu thẳm và u uẩn như một vực thẳm nuốt trọn mọi bí mật.
Hạ An ngồi đối diện mẹ ruột mình – người mà cô đã tin là mất từ năm cô 7 tuổi.
“Con lớn quá rồi.” – Giọng bà nhẹ nhàng, như đang thì thầm với thời gian.
Hạ An nuốt khan.
“Vì mẹ đã biến mất khỏi cuộc đời con từ quá sớm.”
Bà Hà Lan khẽ mỉm cười.
“Phải. Mẹ xin lỗi. Nhưng mẹ không chết. Mẹ chỉ… lựa chọn một cách sống khác. Một cái tên khác. Một thế giới khác.”
“Thế giới đó… đã đẩy ba con vào nguy hiểm. Suýt g.i.ế.c c.h.ế.t người con yêu. Và bây giờ mẹ lại quay lại, với dáng vẻ của một người chỉ đạo trong bóng tối?” – Giọng Hạ An nghẹn lại.
Bà không phủ nhận.
“Mẹ chưa từng muốn Duy chết. Nhưng mẹ phải giữ an toàn cho một thứ lớn hơn – mạng lưới quyền lực ngầm đang chi phối cả kinh tế lẫn chính trị thành phố này.”
“Và mẹ là người duy trì nó?” – Hạ An gần như bật dậy. “Mẹ chọn quyền lực thay vì con?”
Im lặng kéo dài. Rồi bà Hà Lan nói:
“Không, mẹ không chọn quyền lực. Mẹ chọn cách sống sót… để bảo vệ con.”
Hạ An cười cay đắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-23-me-tro-ve-va-loi-de-nghi-doi-mang.html.]
“Bằng cách khiến con trở thành mồi nhử? Bằng cách theo dõi con suốt hai mươi năm, như một cái bóng?”
Bà Hà Lan rút ra một chiếc USB nhỏ, đặt lên bàn.
“Trong đây là danh sách toàn bộ những kẻ còn lại trong hệ thống. Nhưng để đổi lấy nó… con phải đưa Duy ra khỏi cuộc điều tra. Vĩnh viễn.”
Mắt Hạ An mở to.
“Mẹ đang… đòi em đánh đổi anh ấy?”
“Duy là điểm yếu của con. Và là mối nguy lớn với cả hệ thống. Nếu con thực sự muốn bảo vệ cậu ta… hãy đưa cậu ấy đi. Xa. Rời khỏi tất cả.”
Hạ An lặng người.
Đây không còn là trận chiến giữa đúng và sai. Mà là một trận chiến giữa trái tim và lý trí.
Bà Hà Lan đứng dậy, ánh mắt trìu mến nhưng lạnh giá:
“Đôi khi yêu một người… là khiến người đó biến mất để được sống.”
Rồi bà rời đi, để lại USB – và một sự lựa chọn tàn nhẫn đè nặng lên vai cô con gái.
Đêm đó, Hạ An ngồi một mình trên ghế ban công, tay nắm chặt USB, mắt đỏ hoe.
Duy bước ra, thấy cô lặng im.
“Em sao thế?”
Cô không trả lời.
Duy cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào má cô.
“Em khóc à?”
“Không.” – Cô thì thầm. “Chỉ là em đang… học cách lựa chọn.”
Duy không hiểu, nhưng anh siết lấy vai cô, để cô ngả vào n.g.ự.c mình.
Không ai trong họ biết… rằng có thể chỉ còn một đêm này là trọn vẹn.