Hai ngày sau, ông Trần Quang Minh có mặt tại thị trấn ven biển.
Ông đi xe riêng, không người hộ tống. Dáng ông vẫn phong thái cũ: điềm tĩnh, nghiêm nghị, và sắc bén.
Duy đón ông tại cổng, Hạ An đứng phía sau, có chút căng thẳng.
“Ba...” – Cô lên tiếng, nhưng ông chỉ gật nhẹ.
“Chúng ta vào trong nói chuyện.” – Ông nhìn Duy, không còn vẻ thù địch – chỉ là sự tập trung của một người đã quen với chiến trường ngầm.
Trong phòng khách, Duy mở máy tính, trình bày toàn bộ:
– Các dữ liệu trong USB cũ đã có nhiều lỗ hổng.
– Một số liên hệ trong đó bỗng "biến mất" khỏi hệ thống điều tra.
– Và đặc biệt: các cuộc gọi từng được ghi âm – đã không có người xác thực được giọng khi so sánh với hồ sơ Trịnh Văn Túc.
“Ý cháu là… kẻ đó chỉ giả làm trung tâm?” – Ông Minh hỏi, ánh mắt tối lại.
“Vâng. Và kẻ thật sự điều hành – rất có thể chính là người đã thao túng cả Trịnh Văn Túc.”
Ông Minh ngả người ra sau, khoanh tay.
“Tôi đã nghĩ tới điều này. Nhưng chúng ta chưa có gì ngoài suy đoán.”
“Không.” – Duy lắc đầu. “Cháu có một manh mối.”
Anh đặt lên bàn tờ giấy in bản đồ lộ trình các cuộc gọi, với địa chỉ IP ảo từng định vị – tất cả đều đi qua một server trung gian đặt tại một tòa nhà văn phòng ở Quận H – thành phố cũ.
“Cháu từng giao nhận đồ ở đó. Tòa nhà ấy… thuộc sở hữu của một doanh nhân tên Vũ Khánh Dương.”
Ông Minh nhíu mày.
“Khánh Dương… Cái tên này quen lắm.”
Hạ An lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ:
“Không phải người từng tài trợ cho nhiều dự án xã hội và có ảnh hưởng trong ngành ngân hàng?”
Duy gật đầu:
“Đúng. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc. Dưới danh nghĩa các quỹ đầu tư, hắn đã rót vốn vào hàng loạt các ‘startup’ tín dụng – chính là nơi rửa tiền cho tổ chức cũ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-18-bong-toi-co-ten-nhung-khong-co-guong-mat.html.]
Ông Minh nhìn hai người trẻ trước mặt, thở dài.
“Các con đang chơi một trò rất nguy hiểm.”
“Và nếu không chơi…” – Duy nói – “người tiếp theo bị lôi xuống… sẽ là Hạ An.”
Tối đó, ông Minh liên hệ về đội nội gián còn lại của ông ở trung ương – yêu cầu truy tìm lịch sử giao dịch và quan hệ của Vũ Khánh Dương trong 5 năm gần nhất.
Kết quả sơ bộ khiến ai cũng im lặng:
– Tài khoản đứng tên vợ cũ Dương có liên quan đến hơn 3 vụ án tín dụng đen tại miền Trung.
– Một nhân vật từng là thư ký riêng của hắn hiện đang là trưởng phòng kế hoạch của một ngân hàng lớn – từng kết nối vốn cho Trịnh Văn Túc.
Duy siết tay.
“Hắn vẫn chưa lộ mặt… nhưng tay đã nhúng vào máu.”
Ông Minh đứng dậy.
“Vậy giờ đến lượt ta kéo hắn ra ánh sáng.”
Nửa đêm.
Duy và Hạ An ngồi bên ban công, gió thổi rì rào. Biển yên, nhưng lòng người thì không.
“Anh có sợ không?” – Cô hỏi.
Duy kéo cô lại gần, đặt đầu cô lên ngực.
“Có. Nhưng lần này… anh không chạy nữa.”
Cô ngước nhìn anh, mắt long lanh.
“Nếu ngày mai phải đối đầu, phải quay lại thành phố, đối diện với người như Khánh Dương – anh có thể mất tất cả.”
“Anh chỉ cần em không rời tay.” – Anh thì thầm.
“Em không rời đâu.” – Cô đáp, siết c.h.ặ.t t.a.y anh.
“Vì em tin – lần này, chúng ta sẽ không chỉ yêu nhau trong bí mật… mà còn bảo vệ được nhau trước cả thế giới.”