Ba tuần sau phiên tòa.
Duy và Hạ An rời thành phố. Họ chọn một thị trấn ven biển yên ả, nơi sóng vỗ dịu dàng và người dân chẳng màng thế giới ngoài kia.
Họ thuê một căn nhà nhỏ hai tầng, có ban công hướng thẳng ra biển. Buổi sáng Duy dọn dẹp lại gian phòng để mở tiệm sách cũ, Hạ An đăng ký dạy kèm trẻ em cấp 1 gần đó.
Họ sống như hai người bình thường – không giấu giếm, không sợ hãi.
“Có cảm giác như được tái sinh.” – Hạ An nói, nằm gối đầu lên đùi anh giữa ban công, khi chiều buông.
“Ừ. Nhưng lần này… là được sinh ra cùng nhau.” – Duy cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
Nhưng bình yên, thường không kéo dài quá lâu.
Một tối thứ bảy, khi Hạ An đang nấu bữa tối, Duy bước vào, khuôn mặt anh đanh lại.
“Có chuyện gì vậy anh?” – Cô hỏi, thấy ánh mắt anh rõ ràng khác thường.
Duy đưa cho cô một phong thư không tên, không địa chỉ gửi.
Nội dung chỉ vỏn vẹn một dòng chữ nguệch ngoạc:
“Mày tưởng dọn đi là xong à? Còn một món nợ nữa… Người Gác Gác Xép thật vẫn chưa xuất hiện đâu.”
Tay Hạ An run lên.
“Ý họ là sao? Anh nói… Trịnh Văn Túc đã bị tuyên án rồi mà…”
Duy siết chặt nắm tay.
“Anh từng nghi ngờ rồi. Túc chỉ là một mắt xích lớn – nhưng không phải trung tâm.”
“Vậy… kẻ đó vẫn đang tự do?”
Duy gật nhẹ.
“Và hắn biết ta đang ở đâu.”
Căn phòng nhỏ bỗng lạnh đi, dù ngoài trời vẫn còn gió biển thổi nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-17-noi-khong-ai-biet-den-nhung-qua-khu-biet-rat-ro.html.]
**
Đêm đó, Hạ An không ngủ được. Cô nằm im, gối đầu lên n.g.ự.c anh, cảm nhận từng nhịp tim – lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy anh đang cố che giấu nỗi sợ.
“Sẽ ổn thôi…” – Anh thì thầm.
“Không.” – Cô nói. “Lần này… nếu anh có đi đâu, em sẽ đi cùng. Đừng để em lại nữa.”
Duy ôm cô vào lòng, rất chặt.
“Anh không trốn nữa. Nhưng nếu quá khứ quay lại – anh sẽ bảo vệ em đến cùng.”
Cô hôn lên n.g.ự.c anh, nơi tim anh đập mạnh nhất.
“Vậy thì lần này… để em cùng anh bước vào bóng tối.”
Sáng hôm sau, Duy bắt đầu làm điều đầu tiên anh chưa từng nghĩ sẽ làm:
Anh liên hệ lại với cha Hạ An – ông Trần Quang Minh.
Khi ông bắt máy, giọng ông vẫn lạnh lùng:
“Có chuyện gì?”
“Cháu cần ông giúp… lần cuối.”
“…Vì Hạ An?” – Ông hỏi.
“Không. Vì có thứ còn nguy hiểm hơn cả tổ chức cũ. Và nếu cháu đúng… thì phiên tòa vừa qua chỉ là phần nổi của tảng băng ngầm.”
Ông im lặng vài giây, rồi nói:
“Gửi tôi địa chỉ. Tôi sẽ xuống gặp – một mình.”
Duy siết chặt điện thoại.
Cuộc chiến mới… có thể vừa bắt đầu.