Phòng điều tra nội bộ – 9 giờ sáng.
Duy ngồi trước dãy bàn dài, xung quanh là những gương mặt đầy áp lực. Họ không la mắng, không đe dọa – chỉ lặng lẽ quan sát, như đang chờ anh sơ hở.
Nhưng anh đã chuẩn bị.
USB anh nộp không chỉ là lời khai – mà là bản đồ dẫn đến một ổ tội phạm ngầm lớn hơn, tinh vi hơn nhiều so với điều anh từng nghĩ mình dính vào.
“Anh có biết người đứng đầu tổ chức đó là ai không?” – Cán bộ điều tra hỏi.
Duy im lặng giây lát.
“Không rõ mặt. Hắn dùng biệt danh: Người Gác Gác Xép.”
Tên gọi lạ lùng khiến không khí trong phòng hơi chuyển động.
“Hắn chỉ xuất hiện qua tín hiệu giả lập, chỉ đạo từ xa. Tôi chỉ là công cụ – người theo dõi, người đưa tin. Chưa từng gặp mặt.”
“Anh có bản ghi âm nào?”
Duy gật đầu.
“Có ba cuộc gọi gián tiếp, tôi đã gửi thêm file ghi âm vào hôm qua. Một trong số đó… có giọng của cựu thanh tra phó Chi cục Tài Chính Khu vực B – ông Trịnh Văn Túc.”
Cả phòng rúng động.
Một trong những người ngồi kiểm tra tài liệu đứng bật dậy: “Chuyện này... chưa từng được báo cáo trong bất kỳ hồ sơ chính thức nào!”
Duy khẽ nhếch môi. “Vì họ giỏi giấu – còn tôi thì… đủ ngu để không xoá đi khi có cơ hội.”
Trưa hôm đó, tại hành lang khu chờ xét xử.
Hạ An đến, mang theo bữa cơm hộp tự tay nấu – nhưng tay lại run khi mở nắp.
“Có mùi món trứng anh thích.” – Duy cười nhẹ, nhưng mắt vẫn dõi theo bước chân các điều tra viên đang liên tục ra vào phòng xử lý chứng cứ.
Cô cầm tay anh. “Anh nghĩ... sẽ được khoan hồng thật chứ?”
“Có thể. Cũng có thể không.” – Anh đáp, giọng bình thản. “Nhưng ít ra, anh không còn phải sống trốn tránh. Anh đang sửa sai, không phải chạy trốn.”
Cô tựa đầu vào vai anh. “Em chờ được. Nhưng em không chịu nổi nếu biết anh gục ngã vì cô đơn.”
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, khẽ hôn lên tóc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-15-phien-dieu-tran-va-loi-chung-cua-ke-khong-ai-ngo-toi.html.]
“Anh không cô đơn nữa rồi.”
Chiều hôm đó, một cuộc họp khẩn được tổ chức. Tất cả hồ sơ Duy cung cấp được phân tích, xác minh chéo. Đặc biệt là một đoạn video quay lại cảnh một cuộc giao dịch tiền mặt giữa một tên mặc áo khoác đen – và kẻ cầm đầu thực sự: Trịnh Văn Túc.
Ngay giây phút đoạn video dừng lại, cánh cửa sau bật mở.
Một người đàn ông gầy gò, đeo kính, bước vào – ánh mắt lẩn tránh.
Là một cựu thành viên nhóm tín dụng đen đã biến mất hơn 3 năm, từng được cho là đã chết.
Anh ta đứng trước Duy, ánh mắt áy náy.
“Tôi xin xác nhận: Nguyễn Duy từng nhiều lần cố rút khỏi tổ chức. Anh ta chưa từng ra tay đánh ai, chưa từng giữ tiền, và từng bị chính chúng tôi đe dọa vì muốn bỏ việc.”
Ông Minh, người chủ trì phiên họp, im lặng giây lát.
Rồi ông nhìn về phía Duy:
“Tôi sẽ ký đề nghị xử lý theo diện thành khẩn hợp tác, có khả năng hưởng án treo. Nhưng còn một điều kiện.”
Duy ngẩng lên.
“Cậu có sẵn sàng tham gia làm nhân chứng trong phiên tòa truy tố Trịnh Văn Túc – và cả những kẻ còn lại không?”
Duy không do dự.
“Có.”
Tối hôm đó, trong căn phòng trọ cũ, ánh đèn mờ vàng phủ lên gương mặt Hạ An – khi cô nghe anh kể lại toàn bộ diễn biến.
“Anh có thể được tự do sao?” – Cô khẽ hỏi.
“Có thể... sẽ phải ra hầu tòa vài lần, chịu kiểm soát một thời gian. Nhưng sau đó – anh sẽ là người đàn ông không còn gì để giấu.”
Cô cười, nước mắt lăn dài.
“Vậy từ giờ... em có thể yêu anh như một người bình thường chưa?”
Duy cúi xuống, khẽ hôn lên môi cô – dịu dàng, nhưng cháy bỏng.
“Không. Vì từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ yêu em... một cách bình thường cả.”