Hai ngày sau, tại phòng họp nội bộ của Đội điều tra chống tội phạm tài chính.
Trần Quang Minh ngồi đầu bàn, gương mặt lạnh như đá. Bên cạnh ông là một đội ngũ cán bộ cấp cao và luật sư. Trên màn hình chiếu, hồ sơ về Nguyễn Duy – đối tượng từng tiếp tay cho tổ chức tín dụng đen hiện rõ ràng từng dòng chữ.
Cánh cửa mở ra.
Duy bước vào.
Tất cả hướng mắt về anh.
Nhưng ông Minh nhíu mày khi thấy… Hạ An bước vào cùng anh. Tay trong tay.
Cô không hề trốn tránh. Cô ngẩng cao đầu, ánh mắt sáng và kiên định.
“Ba.” – Cô cất giọng.
Ông Minh siết chặt cây bút trong tay. “Con không cần có mặt ở đây.”
“Nhưng con phải. Vì lần này, con không để ai quyết định thay mình nữa.”
Duy bước tới, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông từng có quyền dập nát cuộc đời anh chỉ bằng một cái gật đầu.
“Cháu đến đây… không để xin tha.”
Không khí nặng nề.
Duy rút trong túi ra một USB.
“Trong đây là toàn bộ dữ liệu từ điện thoại cũ mà cháu từng dùng khi còn hoạt động. Bao gồm thông tin liên hệ, danh sách người đã thuê dịch vụ của tổ chức đó – trong đó có cả vài tên cán bộ cấp cơ sở đang bị tình nghi rửa tiền qua đường vay nóng.”
Cả phòng rúng động.
Ông Minh bật người khỏi ghế. “Cậu chắc không đang đe dọa tôi?”
“Không.” – Duy đáp, bình tĩnh. “Cháu chỉ trao đổi. Cháu ra mặt, tự thú. Nhưng đổi lại – cháu muốn được bảo vệ đúng quy trình pháp luật. Không bị ép tội, không bị dìm chết. Và… cháu muốn cô ấy không bị kéo vào.”
“Cậu nghĩ vì yêu con gái tôi, cậu được đặc cách sao?”
Duy lắc đầu. “Không. Chính vì yêu cô ấy, nên cháu mới không muốn sống trong bóng tối nữa. Cái giá cháu sẵn sàng trả… là tự tay dọn lại mớ hỗn độn mà mình từng gây ra.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-14-lat-nguoc-the-co-vi-mot-tinh-yeu-khong-guc-nga.html.]
Im lặng bao trùm.
Ông Minh nhìn Duy thật lâu. Rồi ông nhìn sang Hạ An – cô gái đang lặng lẽ đứng đó, nước mắt rưng rưng nhưng không lùi bước.
Cuối cùng, ông thở dài.
“Được. Tôi đồng ý... nếu cậu thực sự phối hợp điều tra và không che giấu bất kỳ điều gì.”
Luật sư bên cạnh gật nhẹ. “Có thể áp dụng tình tiết thành khẩn, hỗ trợ phá án – mức án nhẹ nhất có thể.”
Duy khẽ nắm lấy tay Hạ An – lần đầu tiên, họ đứng giữa ánh sáng... không còn giấu giếm.
Ông Minh bước đến, đối diện con gái mình.
“Nếu nó dối con một lần nữa – ba sẽ là người ký lệnh truy tố.”
“Con hiểu.” – Hạ An đáp. “Nhưng con tin anh ấy.”
Tối hôm đó, họ trở lại căn phòng trọ bé nhỏ – nơi từng là chốn chạy trốn, giờ là khởi đầu mới.
Duy nằm dài, tay gối đầu, ánh mắt nhìn lên trần như chưa tin mọi thứ vừa diễn ra thật sự.
“Em nghĩ… nếu mai anh bị tạm giam thì sao?” – Anh hỏi, nửa đùa nửa thật.
Hạ An chui vào chăn, gối đầu lên n.g.ự.c anh.
“Thì em sẽ đến thăm. Mỗi tuần. Mang cơm, mang thư, mang cả tim em.”
“Còn nếu anh bị giam lâu?”
“Thì em sẽ chờ. Lâu tới đâu cũng được.”
Duy xoay người, ôm lấy cô.
“Em ngốc thật. Nhưng anh chưa từng thấy ai ngốc… mà khiến anh muốn sống tử tế đến vậy.”
Và họ hôn nhau – không còn là những cái chạm đầy sợ hãi, mà là hôn của người dám yêu giữa thế giới thật, dám chịu trách nhiệm và dám bảo vệ thứ quý giá nhất đời mình.