03.
Chồng yên tâm kéo tay , lo lắng hỏi.
"Sao tay em lạnh thế ? Đừng giận nữa, tự làm hại sức khỏe thì ."
Tôi chồng gắn bó với suốt bốn mươi năm, trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi mất như kiếp , nước mắt ngừng rơi.
Anh thở dài, tưởng vì lời con trai con dâu nãy mà giận dỗi.
"Thôi , chẳng em khuyên , miễn là chúng nó sống , hai vợ chồng già cũng . Em thích cả nhà vui vẻ sum vầy nhất ?
Cứ ở chung một thời gian . Nếu thực sự hợp, thì làm theo lời em đây, để chúng chuyển đến căn hộ nhỏ hơn ở trung tâm thành phố? Khuất mắt thì còn bận tâm nữa."
Kiếp , chúng nó dọn căn nhà lớn , bao giờ chịu dọn nữa.
Dù , ở đây thì quần áo giặt, cơm dâng tận miệng, còn quy tắc ranh giới lập , ai dám chúng một lời.
Nói là vượt ranh giới, chúng sẽ lập tức làm mặt lạnh.
Tôi và chồng sống trong nhà mà luôn cẩn thận từng li từng tí.
Chúng thì , một mặt ranh giới, mặt khác tự tiện sửa chữa nhà cửa mà hỏi ý kiến chúng .
Phòng sách chồng thích đập để làm phòng đồ. Ban công mở mà thích cũng biến thành cửa sổ sát đất khép kín.
Đến khi thằng cháu Thông Thông đời, chỉ hỏi một câu: "Có sữa ?"
Hiểu Nguyệt lập tức sầm mặt xuống, cãi một trận lớn với Vương Dương, ý thức ranh giới, là một bà chồng ác độc ép cô cho con bú.
Khi Vương Dương chỉ trích , nó chồng tát một cái, cả nhà náo loạn.
Cuối cùng, cuộc xung đột gia đình dập tắt bằng việc và chồng dọn ngoài thuê nhà.
Về phần căn hộ nhỏ dùng làm phòng cưới, khi sang tên cho hai vợ chồng nó, chẳng mấy chốc nhà ngoại của Hiểu Nguyệt chiếm dụng lâu dài.
Sau , ngay cả căn nhà , chúng cũng xin phép con dâu .
Thông thường, chúng chỉ phép xuất hiện khi cháu cần trông nom giúp đỡ.
Có , và chồng hàng xóm cũ mời đến chơi, gặp con trai và con dâu đang dạo trong khu phố.
Chúng nó làm mặt lạnh ngay tại chỗ, chúng xâm phạm gian riêng tư của chúng.
Chồng giận đến mức tuyên bố cắt đứt quan hệ với chúng.
khi giận xong, nghĩ đến chuyện "gia hòa vạn sự hưng".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/y-thuc-ranh-gioi/chuong-2.html.]
Trên đời , làm gì cha nào giận con cái mãi ? Huống hồ cháu , làm chẳng để chê ?
Thế là thuyết phục chồng , thỏa hiệp hết đến khác.
Khi cần tiền thì chúng gọi một tiếng "bố ", khi cần chúng thì chúng một câu "ý thức ranh giới".
Cuối cùng, thỏa hiệp đến mức chúng leo lên đầu lên cổ, ngay cả mạng sống của chồng cũng mất .
Nghĩ đến đây, hận thể tự tát vài cái.
04.
"Sao em chút huyết sắc nào ?" Giọng lo lắng của chồng kéo về thực tại, "Đi thôi, đưa em bệnh viện kiểm tra."
"Đừng lo, , lẽ gần đây chuẩn đám cưới mệt thôi." Tôi trấn an .
Chồng xác nhận , liếc về phía cửa phòng, thở dài một .
"Ban đầu mua một căn lớn và một căn nhỏ, vốn là định để một căn cho Dương làm phòng cưới, một căn chúng ở. Em thích căn lớn , hai vợ chồng già ở.
Căn nhỏ hơn , ngày khác sang tên cho chúng. Nếu chúng ở thì bán , cùng lắm bù thêm chút tiền, để chúng tự xoay xở một căn ý."
Nói hạ giọng: " em lời , tuy lương hưu, tiền tiết kiệm ít ỏi tay vẫn giấu , đừng .
Em mềm lòng, luôn nghĩ một nhà thì nên bao dung , nhưng nghĩ... thể dựa chúng ."
Chồng luôn thấu hơn . Kiếp , khi trông cháu ngã, liệt giường nửa năm.
Chúng nó đừng là bỏ tiền, ngay cả đến thăm cũng lấy một , chỉ Vương Dương gọi điện hỏi thăm vài qua loa.
Bây giờ nghĩ những chuyện đó, bình tĩnh hơn nhiều.
"Chúng độc lập, làm cha thể đả kích sự tự tin của con cái? Nhà cửa cần sang tên, tiền cũng cần cho.
Chúng nó gần bốn mươi tuổi , cứ để chúng tự bươn chải , con cháu tự phúc của con cháu. Đi thôi, còn sớm, chúng bệnh viện kiểm tra sức khỏe."
Chồng tưởng trong lúc giận, cứ sức an ủi , bảo đừng giận nữa.
Tôi cũng gì nhiều, lấy chứng minh thư và các tài liệu khác, đưa chồng hối hả khỏi nhà.
Trên đường , thời gian để nghĩ ngợi nhiều.
Đợi khi hầu hết các kết quả kiểm tra ở bệnh viện , còn đặc biệt hỏi bác sĩ, xác nhận nguy cơ nhồi m.á.u cơ tim, mới yên tâm hơn một chút.
Chồng cảm nhận sự bất an của , chỉ thể vụng về vỗ vai , đùa:
"Hai chúng lúc kết hôn hứa , sẽ sống cùng đến 99 tuổi, cùng giường tay trong tay . Em yên tâm, hào phóng, em cứ , sẽ theo một phút, tuyệt đối để em sợ hãi."