Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Dưỡng Bảo Bối - Chương 465: Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-07-30 23:02:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa đặt chân xuống cổng thành, Thời Quỳnh dùng sức đẩy Mộ Cẩm Phong , đôi mắt trừng trừng: “Mộ Cẩm Phong!”

Mộ Cẩm Phong y bằng ánh mắt ôn nhu: “Ngươi cho gặp ngươi lâu, ngươi tiều tụy đến mức ?”

Khóe mắt Thời Quỳnh đỏ ửng, nắm chặt kiếm trong tay, chĩa mũi kiếm y: “Ta là ngươi g.i.ế.c phụ mẫu , Mộ Cẩm Phong, hôm nay... sẽ g.i.ế.c ngươi.”

Mộ Cẩm Phong bỗng bật : “Sao mau nước mắt đến thế?”

Thời Quỳnh cắn chặt răng, ánh mắt rơi , chỉ độc dám đối diện với đôi mắt phượng tuyệt mỹ đa tình .

Y sợ lòng sẽ mềm yếu.

Mộ Cẩm Phong bật lớn, tiếng của chợt ngừng : “Hạ thủ .”

Thanh kiếm trong tay Thời Quỳnh chầm chậm nâng lên, đặt n.g.ự.c .

Song tay run rẩy ngừng, do dự mãi chẳng thể hạ thủ.

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong khẽ nhếch, chẳng hề e ngại mà nắm chặt thanh kiếm.

Trong nháy mắt, m.á.u tươi nơi lòng bàn tay thấm đẫm, nhuộm đỏ thanh kiếm đang lóe lên hàn quang lạnh lẽo.

Ánh mắt Thời Quỳnh run rẩy kịch liệt, bất chợt nơi khóe mi rơi xuống một giọt châu.

Mộ Cẩm Phong chợt tiến thêm một bước.

Thanh kiếm sắc bén lập tức đ.â.m sâu n.g.ự.c .

Thời Quỳnh mở to mắt.

Mộ Cẩm Phong vẫn tiếp tục về phía .

Kiếm cứ thế đ.â.m sâu thể .

Tay cầm kiếm của Thời Quỳnh buông lỏng, bờ môi run rẩy, khóe mi tuôn chảy hàng châu lệ: “Ngươi... ngươi hóa điên …”

“Ngươi đừng tới đây!” Thời Quỳnh chợt rút kiếm .

Song chỉ chớp mắt, Mộ Cẩm Phong chặn lấy thanh kiếm, để từng nhát kiếm xuyên qua, tạo thành vô lỗ m.á.u n.g.ự.c .

Đôi mắt Thời Quỳnh đỏ đến rợn , giọng run rẩy đến thể tưởng tượng nổi: “Ngươi điên ... Ngươi điên …”

Dưới cổng thành, Mộ Quy Hoằng dẫn theo một đám chạy tới thấy cảnh , chúng nhân đều ngây dại.

Mộ Quy Hoằng thì thầm: “Chẳng ngờ, tàn nhẫn đến thế…”

Dân chúng cũng vô cùng kinh ngạc, thuở nay họ rằng vị Trạng Nguyên tài hoa tuấn tú cả gan tùng xẻo ác ma Nhị hoàng tử tội ác tày trời.

tất thảy rằng thứ đều do Mộ Cẩm Phong cam tâm tình nguyện.

Dung nhan Thời Quỳnh đẫm lệ: “Mộ Cẩm Phong... Ngươi điên thật …”

Khóe miệng Mộ Cẩm Phong nở nụ , m.á.u tươi nhuộm đỏ khóe môi tựa một đóa hoa rực rỡ.

Thanh kiếm sắc bén đ.â.m từng tấc từng tấc thể , cùng, tiến đến mặt Thời Quỳnh, cách gần chỉ gang tấc, dễ dàng thể ôm trọn lấy y, đầu khẽ tựa vai y.

Thời Quỳnh c.h.ế.t lặng, lệ đọng má, gần như đông cứng bởi gió lạnh.

Bỗng nhiên, Mộ Cẩm Phong giơ tay lên, lòng bàn tay nhuốm máu, một bông tuyết trắng muốt giữa vệt m.á.u tươi, tan biến trong nháy mắt.

“Tuyết rơi…”

“Quỳnh Nhi, ngươi thấy lạnh chăng?”

“Khụ khụ khụ…”

Bỗng nhiên, m.á.u tươi từ khóe miệng tuôn , nhuộm đỏ tang phục trắng xóa của Thời Quỳnh.

Hàng mi Thời Quỳnh khẽ run.

Mộ Cẩm Phong: “Ta ngươi ắt sẽ đến, ngay từ thuở ban đầu... chẳng hề màng ngôi vị Đế vương.”

Tròng mắt ướt át của Thời Quỳnh chợt mở lớn: “Ngươi ...?”

“Biết chứ. Nếu lòng, ắt sẽ ai... chuyện hôm nay.”

Tay Thời Quỳnh buông thõng, y cụp mắt: “Thế ngươi cố tình, ngươi đang làm gì, mới chờ... tới... g.i.ế.c ngươi.”

Trên hàng mi ướt đẫm của y vương một bông tuyết, yếu ớt đáng thương .

Mộ Cẩm Phong chợt động, nghiêng đầu khẽ hôn lên gò má y.

Khoảnh khắc , nhuộm đỏ dung nhan trắng tuyết của Thời Quỳnh.

Mộ Cẩm Phong tà mị: “Thời Quỳnh, mối thù của ngươi, giúp ngươi báo .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-ve-co-dai-nuoi-duong-bao-boi/chuong-465-hoan.html.]

ngươi nợ , thì dùng cả một đời để đền đáp .”

“Ta ngươi vĩnh viễn ghi nhớ .”

Thời Quỳnh: “Ta nợ ngươi.”

Ánh mắt Mộ Cẩm Phong trở nên ngẩn ngơ: “Ngươi là tất thảy của , vì ngươi, thể làm bất cứ điều gì, cũng sẽ chẳng... Khụ khụ khụ... làm bất cứ điều gì tổn hại đến ngươi…”

Ánh mắt Thời Quỳnh co rụt : “Lời của ngươi là ý gì?”

“Thế mà ngươi tin … Ngươi tin …”

“Ngươi tin …”

Mộ Cẩm Phong lầm bầm: “Tại ngươi tin ... Ta sống là vì ngươi mà…”

Một giọt lệ ấm nóng, thứ mà kẻ từng rơi, bỗng chảy xuống, nóng đến mức khiến Thời Quỳnh khẽ rụt .

Thời Quỳnh c.h.ế.t lặng, đôi mắt ngẩn dại, giọng đứt quãng, gần như hòa tan gió lạnh: “Ngươi g.i.ế.c bọn họ... Người của ngươi, ngọc bội của ngươi…”

Mộ Cẩm Phong lời , dù điều gì, Thời Quỳnh vẫn nghiêm cẩn lắng , song Mộ Cẩm Phong chẳng màng giải thích, chỉ cố chấp thốt lên: “Ngươi tin ... Khụ khụ khụ…”

“Thời Quỳnh, từng ai yêu mến ... Ngay cả ngươi cũng chẳng thích …”

“Giờ đây, ngay cả ngươi cũng tin , còn căm ghét , ... Khụ khụ khụ... Lòng đau đớn khôn nguôi, bởi , trừng phạt ngươi, vĩnh viễn... Phải khắc cốt ghi tâm …”

Chẳng qua bao lâu, chợt một bóng xuất hiện, tiến đến bên cạnh hai .

Mộ Quy Hoằng Thời Quỳnh ảnh gần như gió tuyết vùi lấp và Mộ Cẩm Phong tắt thở từ lâu, lòng khẽ dâng nỗi bi ai.

Ngài vẫn còn nhớ rõ kẻ đối đãi với ai cũng tàn nhẫn, cọc cằn, chỉ duy khi ở bên cạnh Thời Quỳnh, Mộ Cẩm Phong mới thể nở một nụ .

Đối với , Thời Quỳnh vĩnh viễn là tiểu thiếu gia nâng niu chiều chuộng, là một đóa hoa tươi thắm rạng rỡ, ngập tràn sức sống.

Lúc bấy giờ, ngài thầm nghĩ, nhị ca đáng sợ đến , hóa cũng tâm tư, cũng là trần mắt thịt.

Than ôi, hai kẻ duyên phận ngần chịu kết cục bi thảm

Nhiều năm .

“Đại ca, hôm nay thanh minh mà trời đổ mưa, thuở phụ mẫu ưa mưa dầm.”

Thời Tẫn mang theo lễ vật cúng bái, lặng lẽ bước theo lưng Thời Quỳnh.

Thời gian đằng đẵng, thiếu niên u uất trầm mặc khi tận mắt chứng kiến phụ mẫu sát hại, nay một nữa tắm trong ánh sáng hy vọng.

Hai thể bình thản đến núi Lộc để tảo mộ.

Thời Quỳnh giơ cao chiếc dù giấy dầu, nghiêng đầu nhắc nhở khẽ: “A Tẫn, chậm một chút, kẻo rơi mất đồ đạc.”

“Đệ .”

Đi tới phía , Thời Tẫn chợt nâng cao chiếc dù, bóng lưng cô độc, lạnh lẽo của Thời Quỳnh, y ngẩn ngơ, đại ca hoạt bát, hiếu , luôn trêu chọc năm xưa biến đổi tự khi nào.

Y nay trở thành Thừa tướng một vạn , luôn giữ phong thái đoan trang, lý trí, uy nghiêm mà vẫn chừng mực.

Chẳng hiểu vì lẽ gì, Thời Tẫn cảm thấy đại ca hiện tại chẳng còn dáng vẻ đại ca thuở .

Nỗi bi ai bỗng trào dâng trong lòng.

Y đột nhiên cất lời: “Đại ca, còn thể như thuở ban đầu ?”

Bước chân của Thời Quỳnh ngừng .

“Thuở …” Y khẽ lắc đầu, chầm chậm tiến đến một nấm mồ cô quạnh chẳng cách đó mấy bước chân, mà lặng.

Y nấm mồ cô quạnh thật lâu, thật lâu, bỗng nhiên khẽ thầm thì: “E rằng, cái "" của thuở xưa theo mà tan biến …”

“Hả?” Thời Tẫn rõ, trong lòng nghi hoặc, khẽ nhíu đôi mày.

“Không gì, thôi.”

Thời Quỳnh cất bước rời .

Thời Tẫn vẫn ngoái nấm mộ mắt lâu, mới vội vã đuổi kịp bước chân của Thời Quỳnh: “Đại ca, là mộ phần của ai?”

“Đại ca, tại yên nghỉ ở khu đất mộ phần của gia tộc chúng ?”

“Đại ca, đó là nhà chúng ư?”

tại bia mộ…”

“Đệ nhớ lúc cũng …”

HOÀN

Loading...