Xuyên Thành Tiểu Thiếp Béo: Ta Đến Để Làm Giàu - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:12:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Quan Hy Nguyệt mấy dạo khắp huyện thành, lão Tôn lái xe bò quen , đôi khi ông còn một chút ảo giác, xe bò của ông là chuyên phục vụ Quan Hy Nguyệt ? Dù Quan Hy Nguyệt thường xuyên thuê xe bò của ông khắp nơi.
Mua cho mấy cô gái ít đồ ăn vặt, các nàng liền vô cùng thỏa mãn. Bỗng nhiên nghĩ, luôn dùng một cây trâm gỗ để búi tóc, bây giờ chút tiền trong tay, thể mua một cây trâm bạc , kiếp nàng mua đồ xa xỉ phẩm từng mềm tay, bây giờ tự nhiên cũng thể bạc đãi bản . Béo thì béo , béo cũng !
Đến tiệm bạc, Quan Mạch Đông và Quan Tiểu Mai chỉ thiếu điều nín thở, bao giờ đến nơi , chưởng quầy ghét bỏ các nàng nghèo mà đuổi ngoài ? Không đáng sợ như các nàng tưởng tượng, tiểu nhị cũng tươi niềm nở chào đón, hỏi: “Cô nương xem gì ạ?”
Quan Hy Nguyệt ung dung : “Muốn xem những cây trâm bạc đơn giản, gì để giới thiệu ?”
Tiểu nhị đều hiểu ẩn ý, trâm bạc đơn giản, tức là loại rẻ tiền . Hắn cũng thu nụ , vẫn nhiệt tình giới thiệu cho các nàng.
Các cô gái ngay lập tức những cây trâm tinh xảo thu hút, kỹ lưỡng, nhưng giá cả đối với các nàng vẫn hề rẻ. Quan Hy Nguyệt ưng ý một cây trâm hoa sen, giá hai lượng bạc, đắt, nhưng kiểu dáng , đường nét uyển chuyển, trông cũng đủ nặng tay, sẽ khiến cảm thấy rẻ tiền.
Nàng hỏi Quan Mạch Đông thích loại nào, : “Hôm nay trời giáng của cải bất ngờ, cũng mua cho một cây.”
Quan Mạch Đông sự ngạc nhiên lớn lao nhấn chìm, nàng chỉ một cây trâm bướm nhỏ xíu : “Ta thích cái .”
Cây trâm bướm đó, màu sắc cũng lắm, là bướm, nhưng chẳng chút linh động nào. Dù cũng tham lam, khác tặng quà thì nên chọn đồ đắt tiền.
Quan Hy Nguyệt chút đổi cách về nàng. Suy cho cùng, Quan Mạch Đông đây vẫn luôn hợp với nguyên chủ, đều là do túng quẫn mà sinh chuyện, huống hồ cả hai đều lười nhác, mắt.
Quan Hy Nguyệt cũng định chọn cho nàng một chiếc hơn. Lòng vốn dĩ là như , một đấu gạo là ơn, một thăng gạo là oán, cần thiết khiến khác sinh lòng tham.
Quan Hy Nguyệt đang cùng tiểu nhị mặc cả, thấy một thanh âm chua ngoa vang lên: “Ôi chao, đây chẳng tiểu bán của nhà ? Sao , đến tiệm bạc dạo chơi , bộ dạng nghèo hèn , thật thể nào chịu nổi.”
Quay đầu , hóa là Vu thị, tức chính thê của Chu đại thiếu gia. Nàng trét một lớp phấn dày cộp lên mặt, trắng bệch đến quá đáng, vẻ mặt tràn đầy chua ngoa.
Quan Mạch Đông trở nên căng thẳng. Sao thể đụng của Chu gia, huống hồ còn là thiếu nãi nãi. Chắc chắn bọn họ sẽ chịu thiệt thòi thôi. Nàng chuẩn tâm lý cho việc nhục mạ, bởi lẽ, Quan Hy Nguyệt là tiểu bán , còn là một nha đầu nghèo hèn ở thôn quê, lấy gì mà đấu với ? Hoàn dám đối đầu.
Quan Hy Nguyệt thờ ơ liếc mắt một cái, đầu , dặn tiểu nhị gói chiếc trâm bạc , bảo đưa thêm một đôi khuyên tai nhỏ. Hai lượng năm tiền bạc, giá cả .
Vu thị chua ngoa bóng gió : “Mua mấy món đồ, mới hai lượng năm tiền bạc. Nha đầu nghèo hèn thôn quê thì đừng đến tiệm gây thêm phiền phức nữa, làm bẩn tiệm của .”
Mặt Quan Mạch Đông đỏ bừng. Nàng chợt nhớ , lúc Quan Hy Nguyệt nạp Chu gia, tất cả trong Quan gia đều cho rằng nàng là ăn sung mặc sướng, sống cuộc sống , căn bản chẳng ai màng đến việc nàng nh.ụ.c m.ạ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-thanh-tieu-thiep-beo-ta-den-de-lam-giau/chuong-39.html.]
Ai ngờ Quan Hy Nguyệt dùng tay phe phẩy mũi, : “Mùi gì thế , hôi thối như , là ai đang đ.á.n.h rắm! Chà, bụi bẩn bay đến mặt thế , thì là ai đó đang quét vôi lên mặt, phấn trát dày đến mức còn chỗ trống, bay hết ngoài .”
Có khách bật thành tiếng, tiểu nhị vội vàng đầu . Đây là khách quý, lỡ mà bật mặt nàng thì ?
Vu thị tức đến mức lệnh nha xông lên đ.á.n.h nàng. Nha vươn tay tát tới, nhưng ai ngờ Xuân Liễu tóm chặt. Xuân Liễu dùng sức bóp chặt cổ tay nàng , Quan Hy Nguyệt : “Nhìn xem đây là ai, đây cũng là quen cũ . Tiểu Vân, hầu hạ chủ mẫu của ngươi còn chu đáo hơn nhiều so với khi hầu hạ ngày .”
Mặt Tiểu Vân đau đến biến sắc, nhưng dám hó hé lời nào. Bên cạnh Quan di nương nha đầu sức mạnh đến thế, lâu , nàng trở nên khá giả, ngoài còn nha đầu theo hầu.
Đợi Xuân Liễu hung hăng hất tay Tiểu Vân , Quan Hy Nguyệt : “Vu thị, ngươi là cái thá gì? Mới gặp bao lâu mà ngươi già nhiều , quầng thâm mắt và bọng mắt làm che giấu cho xuể? Chà, ngươi mới mấy tuổi mà vết chân chim . Mua thêm vài chiếc trâm cài , may thể che chút tuổi tác của ngươi.”
Thực Vu thị còn đến hai mươi, tức đến thở dốc, lời thốt lựa chọn: “Sớm như , đem ngươi bán tống bán tháo lầu xanh kỹ viện, để cho ngươi, con nhỏ dâm tiện , còn đắc ý làm gì.”
Quan Hy Nguyệt chau mày: “Trên đầu ba thước thần linh, từ Đạo quán . Đối với phu quân của ngươi, đối với ân nhân của cả nhà ngươi, ngươi thái độ như ?”
Vu thị chẳng còn hình tượng mà gào lên: “Ân nhân cái thá gì! Khiến nhà gà ch.ó yên, ngươi chính là tai tinh, họa tinh.”
Quan Hy Nguyệt khẽ mỉm : “Con gái phúc, nhà phúc. Ngươi câu bao giờ ? Vậy nên mới từ cái nhà phúc của các ngươi mà bước . Còn ngươi, cứ thế mà tận hưởng .”
Nàng dẫn những khác thẳng khỏi cửa tiệm, bỏ Vu thị đang ngẩn ở đó. Tiểu Vân cũng dám hó hé lời nào, Quan di nương còn lợi hại hơn nhiều. Sau khi nàng , Chu gia thỉnh thoảng cãi vã ầm ĩ, quả thực gà ch.ó yên.
Chu thiếu gia nạp thêm một phòng tiểu , khiến Vu thị tức đến bảy khiếu bốc khói, nhưng chẳng làm gì . Nàng cảm thấy nguyên nhân sâu xa nhất chính là Quan Hy Nguyệt chịu ngoan ngoãn giao nộp bí quyết thịt kho tàu, mới dẫn đến một loạt sóng gió .
Hôm nay thấy nàng, ân oán cũ mới cùng lúc dâng trào, chỉ hung hăng làm nhục nàng một trận để hả giận, ai ngờ phản đòn. Nghĩ đến lời Quan Hy Nguyệt nàng già , nàng càng giận dữ ngút trời, vốn chỉ ngắm thôi, dứt khoát bắt đầu mua sắm, mua nhiều trang sức. Tiểu Vân run rẩy nghĩ thầm, về nhà sắp chiến tranh nữa đây.
Quan Hy Nguyệt đặt chiếc trâm bướm tay Quan Mạch Đông, nhưng ai ngờ nàng từ chối: “Ta vẫn , Hy Nguyệt, đây ở Chu gia còn chịu khổ. Bạc của cũng dễ kiếm, những món trang sức , cứ giữ lấy cho .”
Quan Hy Nguyệt chút cảm động. Người ở nông thôn, chỉ thể thấy một mẫu ba phần đất mắt, tầm thì hẹp, tâm tính cũng dễ hẹp hòi, nhưng vẫn chất phác, lòng trắc ẩn.
Nàng trực tiếp cài chiếc trâm lên đầu Quan Mạch Đông: “Xem, làm . Chiếc trâm hãy giữ gìn cẩn thận, tuy cũng là món đồ quý giá gì, nhưng cũng thể để nương đem bù đắp cho ca ca .”
Quan Mạch Đông liên tục gật đầu, thật xem cài trâm bạc trông thế nào. Quan Tiểu Mai khoa trương : “Thật sự đó nha, đại tỷ tỷ, hình như đổi một chút !”
Mấy ở quán bên đường uống , Quan Hy Nguyệt cầm lấy chiếc hộp nhỏ, lặng lẽ liếc , bên trong là hai thỏi vàng năm lượng, tính là một trăm lượng bạc.
Đường công t.ử quả là một hào phóng. đây cũng là vô công mà thụ lộc , nghĩ cũng , cầm mấy công thức của nàng, đưa các tửu lâu của ở phủ thành, kinh thành, thể thu bao nhiêu lợi nhuận. Nghĩ , nàng cũng thấy an tâm hơn.