9.
Méo ổn rồi!!
“Ăn tao không được đâu, đừng có kẹp bậy.”
Không ngờ tôi lại bật thốt ra miệng.
Tôi nghe thấy giọng của nó.
Con bồ nông liếc tôi một cái:
“Cho kẹp thử miếng thôi mà?”
Tôi: “Không được.”
Bồ nông: “Tao cái gì cũng muốn thử. Một miếng thôi, thiệt mà.”
Nó lại nhìn tôi.
Còn Tô Tô thì mắt ánh lên vẻ hả hê thấy rõ.
“Không sao đâu chị Giang, bồ nông không ăn thịt người đâu.”
Tôi: “Vậy thì…”
Chưa nói hết câu, đã thấy người đàn ông phía sau tôi rút s.ú.n.g gây mê ra, nhắm thẳng vào con bồ nông.
“Biến.”
Tôi xịt keo cứng ngắc, chớp mắt.
Bồ nông: “Biến liền, biến liền.”
“Lần sau thử tiếp.”
editor: bemeobosua
Con bồ nông bay mất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn tôi tùy tiện hái thêm ít trái cây dọc đường rồi quay về chòi tranh.
【Trời ơi, tôi bị bắt lên thuyền rồi!!!】
【Cảnh vừa nãy ngọt xỉu luôn á, có ai để ý ánh mắt Tạ Tiêu nhìn Giang Miên chưa hả?】
【Tôi mới tưởng tượng ra một phân cảnh: Thái tử gia lạnh lùng liếc một cái, ‘Phụ nữ của ta mà mày cũng dám động vào?’ Bồ nông: ‘Biến đây, biến đây!’】
【Mà công nhận, mấy con động vật trên đảo này trông không được thông minh lắm nhỉ?】
【Đứa nào lúc trước bảo Tô Tô là “người được động vật yêu thích” ấy nhỉ? Cười ngất. Nói Giang Miên cố lập hình tượng, chứ ả kia cũng đang gồng vai diễn còn gì!】
…
10.
Vừa quay lại chòi tranh, từ xa tôi đã thấy xe địa hình và vài nhân viên mặc áo khoác đỏ.
Thấy mọi người vẫn bình an vô sự, đạo diễn mới thở phào một hơi.
Trời biết hôm qua lúc xem livestream thấy Tạ Tiêu chạm mặt cá sấu, ông ta còn tưởng đời mình tới số luôn rồi.
Nhà họ Tạ nửa đêm cử người tìm ông ta ngay lập tức.
Vừa sáng sớm nay, ông ta đã vội lên thuyền đến đảo, chỉ sợ xảy ra chuyện gì thật thì tiêu.
Ban đầu chỉ là muốn làm chương trình mới lạ, kiểu mấy nam nữ độc thân sống sót trên hoang đảo sẽ dễ phát sinh… lửa tình.
editor: bemeobosua
Rating đúng là cao thật, nhưng giờ thì ông ta chẳng dám chơi trò mạo hiểm nữa.
Lỡ mà có chuyện gì thì coi như xin vĩnh biệt cụ luôn.
May mà cũng hoàn thành xong tập quay đầu tiên rồi.
Nghĩ đến đó, ông ta lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng nói:
“Các anh chị à, xin lỗi mọi người nhé. Bên tôi đã sơ suất không khảo sát kỹ, không ngờ trong hồ lại có cá sấu.
“Vì sự an toàn của mọi người, không thể tiếp tục ở lại đây nữa.”
Mọi người nghe vậy đều mừng rỡ.
Vương Nguyệt còn thẳng thắn nói luôn:
“Tôi thì sớm đã không muốn ở lại cái chỗ qu.ỷ này rồi.”
Cả đám cũng chẳng có gì nhiều để thu dọn, lẳng lặng kéo vali lên thuyền rời đảo.
Về đến thành phố A, livestream vẫn còn tiếp tục.
Quay xong cảnh mọi người rời khỏi, tập này chính thức kết thúc.
Tập tiếp theo sẽ quay vào sáng mai, còn tối nay mọi người có thể về nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-thanh-sao-hang-bet-toi-cuoi-ca-sau-roi-noi-nhu-con-tren-mang/chuong-7.html.]
Ai cũng có người tới đón vì xem xong livestream, biết trên đảo còn có cá sấu, làm gì ai dám để thân nhân đi một mình nữa?
Chỉ có nguyên chủ là cô nhi, không ai đến đón.
Xung quanh toàn là âm thanh khóc lóc nghẹn ngào.
Ba mẹ Vương Nguyệt ôm lấy cô ta khóc to không ngừng.
Đạo diễn đứng bên cạnh chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất luôn cho xong.
Tôi đứng một bên, thấy Tần Bạch nhìn tôi một cái, trong mắt như hiện lên chút áy náy.
editor: bemeobosua
Còn tôi chẳng biết gì, cúi đầu nhìn mũi giày, phát ngơ.
Bất chợt trời đổ mưa lớn.
Tôi vẫn đứng yên bất động.
Tưới chút nước cho đầu óc cũng tốt.
Bọn Capybara chúng tôi thích lắm đó.
Tần Bạch khẽ nhíu mày:
“Giang Miên, cô đừng bày ra cái bộ dạng này, người ta nhìn phát ngán.”
Tôi chớp mắt.
Có mấy người còn ngáo hơn cả bồ nông nữa đó.
Tôi đơn giản chỉ thích được tưới đầu thôi mà.
Vốn dĩ chúng tôi là sinh vật thích ngâm mình dưới nước, thích bị mưa tạt mà.
Tạ Tiêu từ đối diện cầm dù đen đi đến, rồi dừng lại trước mặt tôi.
Sau đó… hắn ném cái dù đi.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, thấy anh mỉm cười nói:
“Dù không hiểu, nhưng tôi tôn trọng.”
Anh ấy làm tôi khóc mất.
Anh ấy hiểu tôi.
Tôi bắt đầu thích Tạ Tiêu rồi.
Đạo diễn cũng tranh thủ lên tiếng:
“Mọi người theo quản lý về nghỉ ngơi trước đi. Mai gặp.”
Tôi gật đầu, phát hiện chị Lý vẫn chưa tới.
Lặng lẽ bước lại gần quản lý của Tô Tô.
Bọn Capybara như chúng tôi ấy hả, ai cho b.ú thì theo người đó.
Không phân biệt.
Không tìm được mẹ ruột thì chọn đại một người cũng được.
Mà quản lý của Tô Tô thì đứng gần tôi nhất.
Thấy cũng được.
Quản lý của Tô Tô trợn mắt:
“Cô tìm tôi làm gì? Quản lý của cô đâu?”
Tôi: “Chưa đến.”
Cô ta: ……
Bình luận nổ tung:
【Cười xỉu hahahahaha, trạng thái tinh thần quá vững vàng rồi đó.】
【Miễn là quản lý, ai cũng được, không thì cũng được đúng không?】
【Ai cũng được mà ha ha ha ha, sáng mai ai chả phải đến trường quay tiếp.】
…
Tạ Tiêu bước lại gần:
“Đi thôi, tôi đưa cô về. Quản lý của cô còn chưa đến mà.”
Tôi: “Được.”
Không phải quản lý cũng được.
Có người đưa về là được.