Đương nhiên là Mộc Nam sẽ là  leo.  khi Mộc Nam  theo nhân viên để chuẩn  thì Cố Phi Ngang đột nhiên lao đến, ôm chầm lấy Mộc Nam, đè chặt    ngay  đường đua khi Mộc Nam  định  dậy: "Chúng  tâm sự chút! Trò chuyện một lát nào!"
Mộc Nam vùng vẫy nhưng  thoát : "Cố tiền bối, bỏ ."
Cố Phi Ngang dĩ nhiên  chịu,   khăng khăng: "Tôi  bỏ, tuyệt đối !"
Ngô Thần chạy đến,  kéo Cố Phi Ngang : "Anh đừng giở trò , mau bỏ Mộc Nam ."
Cố Phi Ngang  . Không những   đè Mộc Nam xuống,  cho   nhúc nhích mà còn dùng hai tay ôm cổ Mộc Nam, tạo thành tư thế vô cùng chướng mắt: "Tiểu Ngu cố lên!"
Mộc Nam sắp thở  nổi.
Ngô Thần gọi: "Đạo diễn."
Đạo diễn ở một bên giơ hai tay ,  hiệu  can thiệp  chuyện .
Ngu Ninh  nắm bắt cơ hội đó mà leo   một mét .
Đột nhiên đằng  truyền đến tiếng hét chói tai của Thôi Tư Tư, Cố Phi Ngang  giật . Mộc Nam thừa cơ hội đó thoát  ,  đó  lăn  lê lết, chật vật chạy khỏi đường đua.
Cố Phi Ngang lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Mộc Nam   chật vật nhưng  hề giận dỗi. Bởi vốn dĩ bọn họ đang chơi trò chơi, mà    am hiểu leo núi. Đợi  khi nhân viên chuẩn  đầy đủ cho  , Ngu Ninh  leo  ba mét .
Lúc  Cố Phi Ngang mới để cho nhân viên đỡ   ngoài,  đó cởi bỏ đạo cụ  uống nước.
Ngô Thần cũng cởi bỏ chiếc váy phồng đó , cảm thán: " là hành hạ   mà,   cặp Thôi Tư Tư và Trần Chử  ?"
Cố Phi Ngang lắc đầu chứ   gì thêm, theo dõi Ngu Ninh sát . Dù cho Ngu Ninh  sợ độ cao, nhưng đối với một cô gái thì chuyện leo núi  cũng cực khổ quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-thanh-nu-phu-my-nhan-gioi-giai-tri/chuong-218.html.]
Ngu Ninh l.i.ế.m môi,  đầu thấy Mộc Nam bắt đầu leo, cô nghiến răng, tiếp tục chinh phục vách đá. Khi Ngu Ninh sắp lên đến đỉnh thì Mộc Nam  đuổi kịp. Ngu Ninh một tay bám chặt lấy vòng bám  cao,  đó... bất ngờ  đầu  Mộc Nam. Dưới ánh mắt , cô nhoẻn  tinh quái. Khi Mộc Nam còn đang định thần, chuẩn  nắm lấy một chiếc vòng khác, cô đột ngột giơ chân đạp thẳng  vai   một cái.
Mộc Nam sững sờ. Một tay   nắm chặt vòng, tay  vẫn  nắm  cái vòng mới nên cú đạp đó khiến cho   lắc lư chao đảo, chân cũng  đạp vững nên chỉ còn cánh tay bám chặt vòng và dây an  giữ   . Một tay của Mộc Nam giơ lên, cố gắng nắm  cái vòng mới,  đó chân  đạp lên chỗ đặt chân.
Khi Mộc Nam lấy   thăng bằng thì Ngu Ninh  thừa cơ hội đó leo lên đến nơi cao nhất, vật lộn lên đến nơi, giành lấy phần thưởng giải nhất.
Ngu Ninh ló đầu , nở nụ  tươi rói  Mộc Nam, khuyến khích: "Cố lên nhé!"
Mộc Nam   nên   nên ,  với vẻ cam chịu mà hài hước: "Được."
Ngu Ninh vẫy vẫy tay,  nhân viên dẫn xuống cởi bỏ khóa an .
Cố Phi Ngang  mang một chai nước mát tới: "Em vất vả !"
Ngu Ninh gật đầu thật mạnh, : "Chúng   mau."
Hai  cùng  chạy  ngoài cổng, nơi đó   một chiếc xe  đợi sẵn. Sau khi hai  lên xe, Ngu Ninh mới nhận lấy chai nước từ Cố Phi Ngang  uống: "Mệt c.h.ế.t em ."
Tổ chương trình  gửi hành lý của họ đến nơi . Đợi đến cổng biệt thự, Ngu Ninh và Cố Phi Ngang mới lấy hành lý của    trong nhà.
Căn nhà   thiết kế  ấm áp, hai  để hành lý  trong phòng khách,  đó tham quan tất cả các phòng. Đếm qua đếm  cũng chỉ  năm chiếc giường. Trong đó căn phòng  nhất là căn phòng với hai chiếc giường rộng một mét rưỡi, trong phòng  những  phòng tắm riêng tư và vệ sinh khép kín, còn  một căn phòng chứa đồ riêng biệt. Phòng  thứ hai  một chiếc giường rộng một mét rưỡi tương tự, tuy rằng nhà vệ sinh và phòng tắm là chung một phòng, nhưng suy cho cùng thì vẫn  hơn là  dùng chung. Hai căn phòng còn , một căn là loại phòng riêng  giường một mét rưỡi giống , nhưng   nhà vệ sinh riêng. Căn phòng cuối cùng thì  nhỏ, chỉ  một chiếc giường xếp  đến một mét, nhỏ đến nỗi  còn chỗ để .
Cố Phi Ngang  : "Quả nhiên, lợi thế của    là  nhỏ."
"Mộc Nam   đè ,  đó   em đạp nữa. Anh ở căn phòng to nhất , để một cái giường còn  cho  ." Ngu Ninh  hề  ở cùng phòng với Thôi Tư Tư: "Em  ở một ."
Cố Phi Ngang cũng  khách sáo. Anh  đẩy Ngu Ninh  căn phòng đơn  nhà vệ sinh riêng : "Anh  lấy hành lý, em nghỉ ngơi một lát ."
Ngu Ninh ừ một tiếng.
Nếu là  khác,  lẽ  e ngại Ngô Thần mà  dám chọn căn phòng  nhất.  Cố Phi Ngang và Ngu Ninh thì tuyệt nhiên  như . Đằng nào Ngô Thần cũng chẳng thể trở thành bạn  của họ,  cớ gì họ  tự gây khó dễ cho bản  ?