Kỳ Minh cố tỏ là nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng, hên cái Kỳ Minh là ảnh đế nên cố cũng gì khó khăn.
Nhìn thôi chứ tới sức nhấc chân đường cũng , may mà tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cứu vớt Kỳ Minh.
Kỳ Minh rảnh xem là ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.
Âm thanh Tống Côn Ngạn từ trong di động truyền : “Ra đây.” Hai chữ tràn ngập mệnh lệnh.
“Anh ở ?” Kỳ Minh liếc Tống Côn Lãng một cái, quyết định gặp Tống Côn Ngạn, dám ở nhà một mặt đối mặt với quỷ nha.
Tống Côn Ngạn: “Cửa.”
Kỳ Minh: “Tôi ngay.”
Kỳ Minh cúp điện thoại đầu cửa, che giấu khiến nhận đang vội vã rời .
.
Trước biệt thự một chiếc Maybach đỗ , Tống Côn Ngạn đang ghế lái, mặt gã tràn đầy sương lạnh, từ xa thấy Kỳ Minh từ biệt thự, cũng đang lo lắng cái gì, thường thường ngoái đầu phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-thanh-nam-phu-thu-tiet-doc-ac/chuong-6-hieu-lam-1.html.]
Tống Côn Ngạn híp mắt bóp còi, Kỳ Minh lập tức sang, xông lên mấy bước, mở cửa xe . Vậy giờ Tống Côn Ngạn đổi ý?
Kỳ Minh cố ý giữ cách với Tống Côn Ngạn, ghế phụ mà ở ghế , thắt dây an , kịp thở phào nhẹ nhõm ngẩng đầu lên đụng ánh mắt rét lạnh của Tống Côn Lãng trong gương chiếu hậu ô tô. Cậu nhận động tác co rụt cơ thể của trong mắt Tống Côn Ngạn như thể đang cọ gã, câu dẫn mười phần. Tống Côn Ngạn lạnh một tiếng, gã còn tưởng Kỳ Minh đổi tính, hóa giả vẫn giả. Cũng đúng, ch.ó bỏ thói ăn phân mà.
Đệt! Tống Côn Lãng lên xe lúc nào ! cảnh tượng như cũng chỉ diễn trong nháy mắt, lúc Kỳ Minh nữa thang máy trống rỗng, chỉ còn ánh đèn trắng bệch và âm thanh máy móc chuyển động. Chiếc xe tiến tầng hầm đỗ xe của khách sạn dừng , Tống Côn Ngạn xuống xe kéo tay Kỳ Minh lôi thẳng đến thang máy cách đó xa.
Kỳ Minh cũng dám đối diện với , lập tức cúi đầu làm bộ thấy gì hết. Thang máy ‘ting’ một tiếng mở , bọn họ Tống Côn Lãng cũng theo. Lúc Kỳ Minh phản ứng mặt của Tống Côn Ngạn phóng đại mắt, Kỳ Minh kịp đề phòng nhưng cũng may đầu kịp lúc, môi của Tống Côn Ngạn chỉ chạm má .
Tống Côn Ngạn lái xe chú ý Kỳ Minh, thấy Kỳ Minh phản ứng như bèn cho rằng đang chột , nhạo một tiếng gì.
.
Kỳ Minh cũng ngốc, suy nghĩ một hồi liền đáp án, Tống Côn Ngạn lẽ cho rằng Kỳ Minh mặt vẫn còn mê mệt gã cho nên mới cố ý dụ dỗ Kỳ Minh, hy sinh nhan sắc.Chiếc xe tiến tầng hầm đỗ xe của khách sạn dừng , Tống Côn Ngạn xuống xe kéo tay Kỳ Minh lôi thẳng đến thang máy cách đó xa.
Kỳ Minh giãy giụa một chút nhưng tránh , nhíu mày: “Anh dẫn ?”
Tống Côn Ngạn mờ ám: “Đi làm chuyện vẫn làm.” Kỳ Minh cũng dám đối diện với , lập tức cúi đầu làm bộ thấy gì hết. Tống Côn Ngạn thấy Kỳ Minh lời nào bèn cho rằng Kỳ Minh gã trúng tim đen, lập tức hất hàm vẻ mặt ngạo mạn: “Cậu cũng đừng nghĩ chơi lạt mềm buộc chặt, thích nên mới để tùy ý, nhưng nếu chọc giận nghĩ còn cơ hội ?”
Gã xong bấm nút thang máy, lâu cửa thang máy mở , Tống Côn Ngạn , nhưng chân Kỳ Minh như là mọc rễ, Tống Côn Ngạn kéo thế nào cũng nhúc nhích nổi. Kỳ Minh giãy giụa một chút nhưng tránh , nhíu mày: “Anh dẫn ?”
“Đi .” Vẫn là giọng điệu lệnh như cũ, còn mang theo mấy phần kiên nhẫn.