Tiểu cô nương ngậm miệng, cúi đầu nhún vai, ngoan ngoãn “xin ” xong liền trốn phía Vô Âm. Đại hòa thượng hình cao lớn, tăng bào ở dài rộng, y tiến lên một bước, Ôn Ninh cố gắng một phen, thể lấy Đại hòa thượng để che thật kín kẽ.
Đạm Đài Minh Nguyệt lúc đầu chút vui, lúc gã ở Tiêu Dao làm gì ai dám dùng khẩu khí để chuyện với gã chứ? đó nghĩ hiện tại gã là một phế nhân, thì phần cam chịu, đồng thời càng bất mãn với sự kiều man oán trách của tiểu cô nương trong câu hơn, định mở miệng, chợt thoáng thấy màu đỏ tươi đầu ngón tay của tiểu cô nương.
Là mỹ nhân thủy mặc lúc nãy ở hồ câu cá bè.
Gã còn kịp cái gì mà đối phương nhẹ giọng xin , đó trốn ở phía như gặp rắn rết.
“Người ” là Vô Âm.
Nghe y mang kỳ độc, mới tạm thời ở Tân Nguyệt tông để cầu y giải độc.
Khi chuyện , Đạm Đài Minh Nguyệt thật vẫn nảy sinh một chút đồng bệnh tương liên với Vô Âm. Cả hai đều là nhân tài mới xuất hiện tư chất phi phàm ở Tu Chân giới, nhưng bao lâu gần như trở thành kẻ phế nhân vô phương cứu chữa.
“Phật tử.” Đạm Đài Minh Nguyệt gật đầu .
“Đạm Đài thí chủ.” Vô Âm cũng gật đầu , thần sắc ôn hòa.
Ôn Ninh vẫn còn đang trốn ở lưng của y, thế thật chút thất lễ, đợi tiểu cô nương phục hồi tinh thần thì sợ là sẽ phiền muộn. Nếu nàng trốn... Vô Âm suy nghĩ một chút, vẫn là giấu tiểu cô nương ở phía mà tránh .
Đạm Đài Minh Nguyệt thấy mỹ nhân thủy mặc lảng tránh gã thì cho rằng nàng phát hiện việc gã ở Linh Hồ tham lam ngắm nàng, nên mở miệng giải thích, “Vị cô nương ...”
Gã mở miệng, Ôn Ninh liền nhớ tới đầu tiên gã và Khâu Uyển Uyển gặp cũng là gã mở lời , cũng là “Vị cô nương ”, tiểu cô nương run lên, đó cảm thấy nên khác một cách phiến diện như , nên nhỏ giọng đáp, “Đạm, Đạm Đài công tử, là do ở bên đường, thiếu chút nữa va ngươi, thật xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-23-4.html.]
Đạm Đài Minh Nguyệt thấy nàng tựa hồ vẫn còn sợ , trong lòng càng cảm thấy hổ thẹn hơn, “Thật cũng cố ý. Là tại hạ thất lễ .” Gã đang đến việc gã làm lúc ở Linh Hồ.
Ôn Ninh: “.....”
Lời thoại càng ngày càng phát triển giống cái gì chứ! Không đúng, lời thoại , đây rõ ràng là lời thoại giữa nam chính (một trong ) và nữ chính Khâu Uyển Uyển chứ!
Dường như nhận Ôn Ninh hổ, lúc Vô Âm ở phía còn đang một mực đảm đương nhiệm vụ làm hình che chắn mới mở miệng , “Ôn thí chủ.”
“Ân, ân?” Tiểu cô nương ở lưng của y ló đầu , chớp mắt.
“Đi thôi.” Đại hòa thượng lời ít mà ý nhiều.
“Ò, ò.” Tiểu cô nương ngoan ngoãn lời.
Vô Âm cáo từ với Đạm Đài Minh Nguyệt, đó vươn tay, dùng đầu ngón tay khẽ đẩy tiểu cô nương, phía cũng vội vàng cáo từ, trốn ở phía .
Đạm Đài Minh Nguyệt:......
Hình như gã.... ghét bỏ ?
Hơn nữa, tên hòa thượng chứ? Ngươi là hòa thượng mà động tay động chân với tiểu mỹ nhân thủy mặc thì thích hợp chứ?!
Tác giả suy nghĩ của : Vô Âm: Không thích hợp, nhưng mà .
Tiểu cô nương: Lời thoại phát triển chút nguy hiểm, bóp sống!