Trên đời , lẽ chuyện gì thú vị hơn việc sống ở một thế giới nào đó trong mười tám năm, nhưng đến khi thì phát hiện thật chỉ đang sống trong một thế giới là một vòng lặp thu nhỏ mà ở đó thú dữ xuất hiện khắp nơi, liêm sỉ còn bằng con ch.ó càng kích thích hơn.
Ôn Ninh lặng lẽ đóng “cửa”, khép .
Nàng chỉ là một tiểu tu sĩ, thể an sống sót cho đến giờ nhất định là do kiếp giải cứu cả ngân hà . Tiểu cô nương hít một thật sâu, khoanh chân xếp bằng để điều tức, liền dựa theo nội cảnh để ngoài. Khi mở mắt , vẫn thấy một làn khói của hương dẫn còn phảng phất quanh phòng, từ từ bay về phía .
Cả gian phòng tràn ngập sương khói, hương dẫn tuy nhẹ nhưng dày đặc, dễ phân tán, thể dẫn nội cảnh, đương nhiên cũng để ký hiệu dẫn đường để đó thể khỏi nội cảnh. Không vị tiền bối cuốn “Bách khoa thư về nội cảnh” mù đường là nếm mùi đau khổ của việc lạc đường trong nội cảnh nên mới khai phá một ngoạn ý như , đoạn mở đầu về cách điều chế hương dẫn.
Nguyên liệu cũng khó kiếm, ở Linh Dược Phong chỗ nào cũng , về phần sừng tê giác sống thì tương đối hiếm thấy, đúng lúc trong tay của Ôn Ninh thứ . Cho nên lúc nàng thành công đắc thủ, dễ dàng điều chế d.ư.ợ.c hương cần thiết để tiến nội cảnh.
Ôn Ninh mệt mỏi duỗi thắt lưng, đó nàng từ giường lên mở cửa sổ để dư vị của hương dẫn tản bớt , tuy rằng hương dẫn một mùi thơm ngào ngạt, quá gắt mũi nhưng nếu ngửi lâu thì sẽ khiến cho đầu óc của con trở nên mộng mị.
Ôn Ninh đặt tay lên khung cửa sổ, dùng sức đẩy khóa chốt, “Bing!”. Chỉ thấy một tiếng “A” than nhẹ ở bên ngoài truyền đến, đợi đến khi tiểu cô nương kỹ thì khỏi dở dở , “Phật tử?” Tại y cửa sổ như chứ?
Vốn dĩ Vô Âm cũng định gõ cửa nhưng bỗng nhiên thấy một làn khói xanh tỏa từ khe cửa sổ phòng của Ôn Ninh, còn tưởng rằng tiểu cô nương đang mày mò chế loại d.ư.ợ.c mới loạn thất bát tao nào đó, liền tò mò nên mới tới ngửi thử xem . Y ngửi cái gì cũng quan trọng, mà khiến đầu óc của y chút mờ mịt, vội vàng điều tức để trấn trụ lục phủ ngũ tạng. Chỉ là ngờ trong nháy mắt như , liền tiểu cô nương mở cửa sổ đụng trúng.
Vô Âm xoa trán, thở dài một , “Là tiểu tăng lỗ mãng.”
Ôn Ninh thấy y như liền bật khúc khích, “Phật tử, ngài đang trộm ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-21-1.html.]
“....Không , .” Vô Âm chút lúng túng, một lúc mới ngoan ngoãn thừa nhận, “Ta thấy khói xanh tỏa từ khe cửa sổ phòng của Ôn thí chủ, tưởng là loại d.ư.ợ.c mới nào đó nên mới đến gần để ngửi thử, nghĩ tới....”
Ôn Ninh “À” một tiếng, “Ngài chứ?”
“Ta , chỉ là đầu óc chút mộng mị...” Vô Âm nhíu mày, “Thí chủ điều chế loại d.ư.ợ.c gì ?” Có thể khiến cho đầu óc của một vị Phật tu ở kim cảnh như y trong nháy mắt trở nên đình trệ thì tiểu cô nương sẽ vì dụ hương kích thích mà mày mò loại mê d.ư.ợ.c gì chứ? Vô Âm suy nghĩ một chút, lập tức chắp tay n.g.ự.c , “Thí chủ là một chính trực, đương nhiên sẽ lấy vật để hại khác, cho dù giữ ở bên thì cũng .”
Ôn Ninh:.....
Đại hòa thượng đang suy nghĩ cái gì chứ...
Ôn Ninh Vô Âm đang cửa sổ, hít sâu một , “Phật tử....” Ngài , thật hiện tại chúng đang ở trong một thế giới nguy hiểm, nơi thế giới đều những con thú dữ thể high bất cứ lúc nào.
Nàng đang cật lực kìm nén , vì thể , khuôn mặt hiện một tia đau khổ.
Sự khác thường của tiểu cô nương khiến Vô Âm chú ý, y chớp mắt, dịu dàng vẻ mặt đau khổ của tiểu cô nương đang ở mặt , “Có chuyện gì ?”
“....Không, gì.” Tiểu cô nương sờ mũi, chỉ cảm thấy chóp mũi chút ngứa.
Chung quy là vẫn thể mấy thứ ở trong đầu cho Phật t.ử ? Chuyện cũng quá là dọa .
mà cũng ! Trước mắt xem tông môn của nàng và Phật t.ử đều là những bình thường!