Chẳng lẽ coi  khác đều là những kẻ ngu xuẩn ?
Thân vệ thầm nguyền rủa trong lòng, cưỡi ngựa thẳng đến phủ Định Quốc Công. Gặp Tiêu Hoài liền cẩn trọng thuật  chuyện , Tiêu Hoài  xong  khẩy một tiếng: "Ngươi hãy  với tướng quân phủ ngươi,   tường tận  việc ."
"Vâng."
Thân vệ cáo từ  rời , Tiêu Hoài  dậy bước đến hậu viện. Đường Thư Nghi   thư án, tay cầm bút vẽ vời,  thời gian , nàng   chìm đắm trong hội họa.
Tiêu Hoài bước đến bên nàng, cúi   ngắm một lát,  nắm lấy tay nàng, giúp nàng  thiện những nét cuối cùng. Đường Thư Nghi cầm bức tranh lên cẩn thận xem xét, : "Chàng  với trình độ của , liệu  một ngày trở về (kiếp ),   thể bán tranh mưu sinh chăng?"
"Đương nhiên ." Tiêu Hoài đáp: "Nếu như  ,  sẽ mua hết tranh của phu nhân."
Đường Thư Nghi  : "Ta quên mất,  là một thiếu gia tài phiệt mà."
Tiêu Hoài cũng khẽ , hai  cùng  xuống. Tiêu Hoài kể  chuyện mà  vệ của Hướng Thiên Hà  . Đường Thư Nghi  xong, trầm ngâm : "Bây giờ   cũng chỉ  thể lợi dụng Hướng tướng quân mà thôi, nhưng..."
Tiêu Hoài dựa  ghế tựa gấm, tư thế thoải mái, ung dung : "Cứ để   mặc sức giãy giụa . Biết , như  còn  thể trở thành hòn đá mài để Cảnh Tập rèn giũa bản ."
Đường Thư Nghi     khẽ mím môi, nhưng   gì. Hoàng đế và Lý Cảnh Tập sớm muộn gì cũng sẽ  đối đầu . Nàng lo lắng Lý Cảnh Tập sẽ vì Hoàng đế là cha ruột của  mà cảm thấy thống khổ. Song, chuyện nên đối mặt, sớm muộn gì cũng  đối mặt.
Tiêu Hoài đoán  nội tâm của nàng, : "Chuyện  chỉ là chuyện nhỏ nhặt  đáng bận tâm, trong  vô vàn những gian nan mà y  trải qua trong đời."
Đường Thư Nghi khẽ thở dài một tiếng: "Bọn hài tử  sẽ lớn khôn, sớm muộn gì  cũng  buông tay mà thôi."
Lúc  Tiêu Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Cho nên, cuối cùng vẫn là hai chúng  bầu bạn bên  mãi thôi."
Đường Thư Nghi   : "Chỉ mong   cảm thấy chán ngán với gu thẩm mỹ của ."
"Đương nhiên sẽ ." Tiêu Hoài đáp: "Chúng  chỉ còn vài chục năm ngắn ngủi nữa thôi, thời gian đó e rằng cũng  đủ để  thấu hiểu nàng."
Những lời ngọt ngào ai mà chẳng thích , Đường Thư Nghi khẽ nhếch khóe môi, ghé sát  , đặt một nụ hôn lên môi , "Thưởng cho ."
Tiêu Hoài  khẽ: "Phần thưởng của phu nhân  vẻ quá nhẹ nhàng. Ta  một phần thưởng hậu hĩnh hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-sach-lam-vai-phu-hac-hoa/chuong-538.html.]
Nói ,  liền đè   nàng xuống giường...
Tề phủ.
Giờ đây, Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh đang nâng chén phẩm . Hai  họ  đàm đạo chuyện triều chính với Lý Cảnh Tập suốt cả một ngày dài, miệng lưỡi  khô khốc cả .
Điều đáng mừng là, Lý Cảnh Tập chỉ thoáng   thấu tỏ, hơn nữa y  vì    thể kế vị ngai vàng mà tự mãn kiêu căng, nếu  tường tận liền khiêm tốn thỉnh giáo,  còn  suy một  ba.
Hai  phẩm , liếc  , đều  thấy ánh sáng rạng ngời trong mắt đối phương. Có một vị quân chủ tài đức vẹn , sáng suốt, cho dù là đối với những quan viên trong triều như chúng ,  là với bách tính trăm họ, đều là một đại may mắn.
"Điện hạ, trời  khuya , hôm nay chúng  dừng  tại đây ." Tề Lương Sinh đặt chén  trong tay xuống,  Lý Cảnh Tập .
Lý Cảnh Tập đang  những ghi chép của ,  Tề Lương Sinh  ,  liền  dậy hành lễ: "Cảnh Tập  làm phiền hai vị đại nhân ."
Đường Thư Bạch và Tề Lương Sinh vội vàng đáp lễ , ba  đàm đạo thêm vài lời,  Lý Cảnh Tập rời khỏi Tề phủ. Đến cửa, một đội nhân mã  chờ sẵn từ . Lý Cảnh Tập lên xe ngựa, tiến về phía hoàng cung.
Cung điện bây giờ đang do Tiêu Ngọc Minh trấn thủ,  cảm thấy  nên đến đó để chia sẻ gánh nặng.
Trong xe ngựa,  cầm bút cẩn trọng ghi  những chuyện  xảy  trong ngày lên giấy, bao gồm cả sự căng thẳng, áp lực cùng niềm hy vọng về tương lai của .
Khi đến cổng Hoàng cung,  cũng   xong thư, giao cho một binh sĩ, dặn dò: "Hãy gửi bức thư  cho Khang Lạc quận chúa."
Khi  lính nhận bức thư, tức khắc cưỡi ngựa đến phủ Định Quốc Công. Chẳng bao lâu , Tiêu Ngọc Châu liền nhận  bức thư. Trên gương mặt nàng vẫn luôn giữ nụ  dịu dàng,  khi  xong  cầm bút lên hồi âm,  sai  gửi đến hoàng cung.
Lý Cảnh Tập  ngờ nàng  hồi âm nhanh đến . Khi  thư,  mặt  vẫn nở nụ  ngây ngô. Trong đêm tối, ngay cả trong mơ,  cũng bật  thành tiếng.
Đại Càn cứ mười ngày  thượng triều một . Ngày hôm , tuy  cần thượng triều, nhưng Lý Cảnh Tập  đến sớm tại nơi các vị đại thần nội các thường làm việc. Triệu đại nhân là  đến sớm nhất, thấy  thì thoạt tiên  sững sờ,  đó liền hành lễ: "Khang  vương."
Lý Cảnh Tập đáp lễ: "Triệu đại nhân."
Cả hai cùng tiến  phòng. Triệu đại nhân an tọa  vị trí của , Lý Cảnh Tập lướt mắt qua cách bài trí trong phòng,  tìm một vị trí gần cửa sổ mà an tọa. Triệu đại nhân liếc  , đoạn  dậy  xuống đối diện. Lúc   một tiểu tư bưng lò pha  và khay  bước ,   một bên sẵn sàng hầu  cho bọn họ. Song, Triệu đại nhân  khẽ xua tay, tiểu tư thấy  liền cúi  cung kính lui .
"Điện hạ bái Phương đại nho làm sư?" Triệu đại nhân cất tiếng hỏi.