Xuyên Không Thành Thôn Nữ, Ta Dẫn Cả Thôn Làm Giàu - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-11-11 01:43:37
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Uyển liếc hai bên ngoài: “Nàng miệng ?”

“Nàng......” Kiều Quý Tú cố nén giận, kiên nhẫn : “Dù cũng . Bằng sẽ để cả thôn chuyện nàng cùng hai nam tử lạ mặt ngoài, mất hết danh dự, xem nàng làm còn dám gặp .”

Kiều Uyển lạnh: “Trò đối với vô dụng, làm gì tùy nàng.”

Kiều Quý Tú thấy nàng , sốt ruột giữ chặt lấy nàng: “Muội , cứ cho cùng , nàng cũng chiều.”

Nói đoạn nàng đặt hết ngân lượng và đồ trang sức tay Kiều Uyển: “Trước đây nàng thích những thứ nhất ? Ta đưa hết cho nàng.”

Kiều Uyển thèm liếc .

Kiều Quý Tú chợt nhớ điều gì đó, vội :

“Trong nhà còn một bộ vòng bạc hồi môn của nương nàng, chỉ cần nàng đồng ý cho cùng, sẽ tìm nó đưa cho nàng.”

Thần sắc Kiều Uyển nghiêm . Trong ký ức, Chu thị quả thực một bộ vòng bạc hồi môn, nhưng mất từ lâu. Không ngờ trong tay Kiều Quý Tú.

“Được thôi, nhưng thấy nó , nếu thì miễn bàn tất cả.”

Kiều Quý Tú Lại thị thích nhất bộ vòng bạc đó, vốn dĩ chỉ là cho qua chuyện, chỉ cần Kiều Uyển đồng ý thì ai còn nhớ lời hứa nữa. Nào ngờ nàng ngay bây giờ.

Kiều Uyển thấy nàng chần chừ: “Không thì thôi, ......”

Kiều Quý Tú cắn răng: “Được, nàng chờ đó, lập tức về lấy, lát nữa sẽ đuổi theo các nàng.”

Kiều Uyển gọi Triệu Tiểu Mãn cùng , dự định lên núi săn thêm một ít thú vật để chiêu đãi bà con hàng xóm. Các nàng dẫn hai lên núi, còn đến nửa đường sườn núi, Kiều Quý Tú chạy tới đưa cho Kiều Uyển một gói lương khô: “Uyển nương, nương nàng bảo mang cho nàng, đừng để hai vị quý nhân đói.”

Cùng với cái bọc là đôi vòng bạc .

Kiều Uyển trong ký ức chỉ Chu thị nhắc đến, nhưng từng thấy bộ vòng bạc đó. Tuy nhiên, Kiều Quý Tú gấp gáp như , nghĩ rằng nàng cũng dám giở trò gì. Nàng :

“Bùi Thế tử, Lạc , nàng giúp đưa đồ đến, là cứ để nàng cùng chúng , dù đông cũng vui vẻ hơn.”

Bùi Thiên Hành còn đang nghĩ về vị trí đặt lồng bắt cá lúc nãy, chú ý nàng gì, chỉ gật đầu.

Lạc Hàm Chương ý kiến gì, suốt dọc đường đều im lặng. Thân hình cao lớn cẩm bào màu lam, dù trong rừng hoang dã cũng che giấu khí chất cao quý trời sinh của y.

Kiều Quý Tú dùng hết sức mới thu hồi ánh mắt .

Đáng tiếc, Lạc công tử tướng mạo thượng đẳng, vì chỉ là một thư sinh.

Cứ như , sáu cùng lên núi. Thương Lưu cầm vài cái bẫy săn phía cuối, phía là Lạc Hàm Chương, Kiều Uyển và Triệu Tiểu Mãn ở giữa, Kiều Quý Tú và Bùi Thiên Hành ở đầu.

Kiều Quý Tú bên cạnh Bùi Thiên Hành, suốt dọc đường ngừng giới thiệu về Kiều gia thôn cho , còn luôn miệng hỏi hỏi nọ. Nàng cố ý một bộ y phục, lúc trông nàng như một cánh bướm đang cố gắng xòe cánh.

Kiều Uyển thấy phiền, liền chậm bước .

Phía vang lên giọng trầm thấp của Lạc Hàm Chương: “Đại ca nàng bây giờ còn ở chân núi ?”

Kiều Uyển ngay lập tức hiểu ý của y, vội : “Huynh gần đây đang chữa chân, tiện gặp . Nếu ngài vấn đề gì về họa sách, cứ việc hỏi , giao quyền cho xử lý.”

“Nàng thể làm chủ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-khong-thanh-thon-nu-ta-dan-ca-thon-lam-giau/chuong-42.html.]

Kiều Uyển gật đầu: “Lạc , ngài là sách, tự nhiên sẽ cái gọi là khí phách của kẻ sĩ. Làm thể dùng sở học của để đổi lấy vật ngoài , Đại ca mặt mỏng, nếu ngài gặp , xin đừng nhắc đến chuyện . Dù thì, chuyện liên quan đến họa sách, cứ tìm .”

Lạc Hàm Chương nàng với ánh mắt đầy ẩn ý, cau mày hỏi:

“Nàng là bán họa sách mà đồng ý đó chứ?”

Kiều Uyển lập tức xua tay, đảm bảo nữa: “Lạc yên tâm, vẽ những họa sách tuyệt đối là tự nguyện bán.”

Ánh mắt Lạc Hàm Chương vẫn rời khỏi Kiều Uyển, một lúc lâu y mới :

“Bản họa tệ, ngày mai mang thêm vài bản nữa đến.”

Kiều Uyển ngẩn , hỏi: “Đã bán hết ?”

Lạc Hàm Chương gật đầu: “Đã in vài bản và đều bán hết. Có khách hỏi khi nào bản tiếp theo, nên hãy nhanh chóng lên, nếu thể giao đúng kỳ hạn, cũng sẽ gỡ chúng xuống.”

Kiều Uyển bĩu môi: “Yên tâm, nhất định sẽ giao bản thảo đúng hạn.”

Quả nhiên tư bản đều cùng một bộ mặt. Nhớ thuở ban đầu nàng mới bước chân con đường , những vị "Giáp phương" cũng dùng cách để uy hiếp. Không ngờ, chạy đến dị thế còn những lời tương tự.

Hai im lặng dọc đường, một lúc lâu, Lạc Hàm Chương mở lời: “Thiên Hành nay vẫn tùy tiện, những lời hôm nay nàng cần để trong lòng.”

Y một câu đầu cuối khiến Kiều Uyển chút khó hiểu, nhưng kịp đáp thì chuyện cất bước thẳng về phía .

Rất nhanh, vài bắt đầu đặt bẫy săn, Kiều Uyển chỉ cho họ những nơi thích hợp để đặt bẫy.

Sau khi đặt bẫy xong, vài liền chờ trong rừng. Kiều Quý Tú gì với Bùi Thiên Hành, hai vui vẻ, thỉnh thoảng liếc Kiều Uyển.

Triệu Tiểu Mãn thấy cây phía tổ chim, nàng : “Uyển nương, qua đó xem .”

Kiều Uyển gật đầu: “ chậm thôi.”

Chờ Triệu Tiểu Mãn khuất, Kiều Uyển tùy ý , ai ngờ Lạc Hàm Chương đang nàng, hai ánh mắt lập tức chạm .

Y dựa lưng ánh sáng đỉnh núi, biểu cảm gì mặt, nhưng qua vài tiếp xúc, nàng đoán lúc tâm tình y hẳn là khá .

Thế là, Kiều Uyển hỏi: “Lạc , hôm nay Bùi Thế tử ngài là học tử của Minh Nguyệt Thư Viện, chắc hẳn am hiểu chuyện học hành. Ta hỏi, nếu một thư sinh vì việc mà bỏ học ba năm, nay gia cảnh hơn, tiếp tục nghiệp bút nghiên để tham gia Xuân Vi năm , ngài thấy... còn cơ hội ?”

Thấy chân của Đại ca sắp thể xuống đất , Kiều Uyển vẫn luôn nghĩ cách tìm mối quen , để Kiều Vịnh Toàn thể thành tâm nguyện. Như cũng coi như là nàng nguyên chủ trả nghiệp chướng đây gây .

Thấy Kiều Uyển đến chuyện chính, Lạc Hàm Chương trở nên nghiêm túc:

“Ba năm đủ để phế bỏ học vấn, nếu nhặt e rằng hao tốn một phen công sức. cũng tuyệt đối, nếu là chân chính thư sinh, dù ở học đường cũng thể trau chuốt kinh nghĩa, nghiên cứu văn chương ứng thí. Cơ hội ở việc khác nhận thế nào, mà ở việc đương sự tự làm .”

“Vậy Minh Nguyệt Thư Viện thể nhận học sinh như ?”

Kiều Uyển hỏi thấy hối hận. Nhìn y như chắc là học tử của Minh Nguyệt Thư Viện , hỏi cũng bằng thừa. Hay là đổi ngày chạy đến Minh Nguyệt Thư Viện, xem thể nhờ gặp mặt vị quản sự của thư viện .

Lạc Hàm Chương chần chừ nửa khắc, y mới mở lời: “Vài ngày nữa tiện, nàng hãy đưa đến cho xem. Ta sẽ vài đề bài, nếu thể giải đáp , Minh Nguyệt Thư Viện tự nhiên sẽ hoan nghênh.”

Kiều Uyển cũng để tâm lắm, trong lòng vẫn nghĩ làm để tìm quản sự của Minh Nguyệt Thư Viện, nàng khách sáo đáp một tiếng.

Rất nhanh, Bùi Thiên Hành xách vài con thỏ chạy đến, mặt mày hưng phấn : “Kiều cô nương, nàng cái gì cũng thế? Ma da sảng nàng làm cay ngon sảng khoái, ngay cả cơ quan nàng cũng hiểu. Nàng xem, mới một lúc bắt hai con thỏ .”

Nói xong, vẻ mặt độc hiển sự chân thành: “Hôm nay nàng định làm hạ nhân, cưới nàng .”

Loading...