Xuyên Không - Nữ Chưởng Quỹ Vừa Ngầu Lại Tài Trí - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-10-29 03:39:15
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm rõ thế

Ba ngày , Tô Đường cùng Liên Nhi chuyển Tấn Vương phủ.

Tô Đường vốn lặng lẽ chuyển , nào ngờ, nhận một lễ đón chào trọng thị.

“Hai vị đây là bằng hữu của , sẽ ở Vương phủ một thời gian. Ngày thường ăn uống nghỉ ngơi sẽ sắp xếp riêng, việc gì thì đừng quấy rầy họ.” Lý Thụy dặn dò đám hạ nhân.

Tô Đường thấy một đám gia đinh và nha , cùng mấy nữ tử ăn vận lộng lẫy kiều diễm, trang phục giống nha . Chẳng lẽ, đây chính là đoàn thị của Lý Thụy?

Một hai ba bốn năm, chà, ít a.

Dù trong lòng sớm vạch rõ ranh giới với , nhưng thấy cảnh tượng , nàng vẫn khỏi chạnh lòng tả.

Đêm đầu tiên phủ, Lý Thụy đến Nam viện thăm Tô Đường và Liên Nhi.

“Mọi thứ thỏa cả chứ?” Lý Thụy hỏi Tô Đường.

“Đều . Đa tạ Vương gia.”

“Khách sáo. Giữa chúng , cần câu nệ, cứ như .”

“Vâng.”

“Nàng mỗi ngày ngoài, hãy hỏi quản gia sắp xếp xe ngựa .”

“Vâng.”

“Nàng từng nghĩ, nếu nàng làm chưởng quỹ Bát Diện Linh Lung nữa, ai sẽ thể tiếp quản ?”

“Vương Tuyển chứ. Hắn tài cán. Có điều...” Tô Đường do dự một chút, nếu nàng làm chưởng quỹ Bát Diện Linh Lung nữa, chỉ một khả năng, đó là nàng rời khỏi thế giới , trở về. Vậy thì, Vương Tuyển chắc chắn cũng sẽ cùng nàng rời .

“Có điều gì?”

“Không gì. Ta thấy cần bồi dưỡng thêm vài tài giỏi, việc làm ăn đang ngừng mở rộng, chúng cũng cần theo kịp trong việc đào tạo nhân tài.” Tô Đường suy nghĩ khá xa.

Còn trong mắt Lý Thụy, điều hợp ý . Tấn Vương phi dù tài giỏi đến , cũng thể mãi mãi mặc nam trang chốn thị thành phô trương , nhất định bồi dưỡng tiếp quản.

“Trời tối , Vương gia còn về nghỉ ngơi ư?” Tô Đường nhắc nhở Lý Thụy.

“Cũng còn sớm mà.” Lý Thụy liếc nàng, nỡ rời . Thời gian ở bên nàng dường như luôn trôi qua nhanh.

“Hì hì.” Tô Đường bỗng nhiên tự bật .

“Nàng ?”

“Hôm nay lúc cửa, thấy một hàng nữ tử xinh , là đoàn thị của Vương gia ?”

Lý Thụy ngượng ngùng. Không gật đầu, cũng phủ nhận.

“Đêm nay, ai sẽ thị tẩm?”

“Nàng cùng sang xem thử ? Nàng sẽ là ai thị tẩm thôi.” Lý Thụy . Rõ ràng là đang ghen tuông mà? Bề ngoài tỏ vẻ hững hờ như gió thoảng mây trôi. Phụ nữ mà!

“Ta mới hứng thú .” Nàng đầu thèm để ý đến nữa.

Hắn ám đến gần nàng, ghé sát tai nàng khẽ : “Không ai thị tẩm. Nếu nàng thấy họ quen mắt, cứ việc xử lý tùy thích, Đường chưởng quỹ ở Tấn Vương phủ cũng thể quản lý việc như thường.”

“Ngươi!” Tô Đường tưởng đang đùa, định tức giận, thì ung dung rời .

Tô Đường bắt đầu cuộc sống sớm tối về ở Vương phủ. Ban ngày nàng làm việc chăm chỉ, buổi tối, trở về Vương phủ, Liên Nhi chăm sóc ăn uống nghỉ ngơi cho nàng, Nam viện của nàng cũng ai đến quấy rầy, tự thành một thế giới nhỏ, hai sống ở đó tự tại. Tô Đường nhiều thời gian ở trong phủ, ít giao tiếp với trong phủ, ngược là Liên Nhi, ban ngày lúc rảnh rỗi, thường hòa đồng với các nha trong phủ, ngóng ít chuyện về Vương phủ. Bởi , mỗi tối lúc hai dùng bữa, chính là thời gian Liên Nhi “phát sóng tin tức”.

Đêm nay, Liên Nhi bưng cơm canh lên bàn, với Tô Đường: “Công tử, kể cho một chuyện mới mẻ .”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay các nha trong Vương phủ , những thị của Vương gia đều là do Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho Vương gia đấy.”

“Ồ. Có gì mới mẻ . Hoàng hậu chọn thị cho con trai , bình thường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xuyen-khong-nu-chuong-quy-vua-ngau-lai-tai-tri/chuong-112.html.]

“Không, kể cho một bí mật nhỏ . Các nha , những thị , Vương gia một cũng từng động đến. Ngay cả một ánh mắt cũng từng liếc .”

“Ồ?” Chuyện thì đúng là mới mẻ hơn thật.

“Người điều lên điều gì?”

“Nói lên điều gì!” Tô Đường cũng tò mò.

“Nói lên Vương gia bình thường!” Liên Nhi hạ giọng trả lời. Tô Đường đang uống , liền thấy buồn , trong miệng phun ngoài.

“Tiểu thư đừng , lo lắng, chẳng đang nữ giả nam trang ? Vương gia sẽ thật sự tưởng là nam tử, là nam tử tuấn tú, nên mới để mắt đến , mới quan tâm chăm sóc chu đáo đến chứ?” Liên Nhi lo lắng cho Tô Đường.

Nếu từng vô cùng cận với Lý Thụy, Tô Đường cũng sẽ tin lời Liên Nhi , nhưng với sự hiểu của Tô Đường về Lý Thụy, tuyệt đối bình thường, chỉ là vì khác với những công tử bột tầm thường, lạm tình, sự kiên định của riêng , tìm phù hợp.

“Đừng lung tung. Lý Thụy bình thường. Hắn bây giờ là vì thuận tiện giúp chúng minh oan báo thù nên mới chúng đến ở. Chúng còn kịp cảm kích , đừng rảnh rỗi mà với những .” Tô Đường răn dạy Liên Nhi.

“Không lung tung mà. Chỉ là đoán mò thôi. Mấy nha đó đều Vương gia là , từng lời nào về Lý công tử cả.” Liên Nhi vội vàng giải thích.

“Vậy thì .”

Mười ngày trôi qua, Tô Đường vẫn đợi tin tức về Vương Phủ Doãn từ phía Lý Thụy, ngược Bạch Thiếu Khanh gửi cho nàng một tin: Đêm nay, Vương Phủ Doãn sẽ đến sòng bạc ở ngoại ô phía đông, chắc chắn giao dịch bất chính.

Tô Đường xong liền hăng hái tinh thần, nàng tự . , làm mới thể bắt chứng cứ đây?

Đêm đó, Tô Đường ngoài, nhưng nàng cần xe ngựa. Ra ngoài trễ như , sự chấp thuận của Lý Thụy, nàng thể .

Nàng lén tìm Thái Cửu: “Thái đại ca, đêm nay ngoài một chút, thể phái cho một chiếc xe ?”

“Ra ngoài buổi tối? Không sự cho phép của công tử, thể tự ý quyết định.” Thái Cửu từ chối thẳng thừng: “Công tử đang ở thư phòng, là, nàng trực tiếp hỏi !”

Đan Đan

Thái Cửu rũ bỏ trách nhiệm một cách khéo léo.

Tô Đường còn cách nào, đành lề mề đến thư phòng.

“Có chuyện gì?” Lý Thụy ngẩng đầu thấy dáng vẻ ấp úng của Tô Đường, nàng chắc chắn tình huống gì đó mới đến tìm .

“Có thể phái một chiếc xe cho ngoài một chút ?”

“Có việc gì?”

“Đi Di Hương Viện uống chút rượu nhạt.” Tô Đường ngượng ngùng: “Mọi đều là nam nhân, Vương gia hiểu mà?”

“Tin ngươi mới lạ.” Lý Thụy cúi đầu chữ, thèm để ý đến Tô Đường. Nàng thành thật .

Một kế , đành sinh kế khác.

“Thật đến sòng bạc ngoại ô xem náo nhiệt.” Tô Đường dò xét Lý Thụy.

“Đừng hòng nghĩ đến. Toàn gây họa. Mau về phòng nghỉ ngơi sớm .”

Tô Đường thể giấu , đành thật: “Có cho , đêm nay, ở sòng bạc ngoại ô kinh thành, Vương Phủ Doãn sẽ đến. Ta bắt chứng cứ xác thực.”

“Ai cho nàng ?”

“Bạch đại ca.”

“Hắn ?”

“Ta nhờ giúp điều tra vụ án.”

“Nàng nhờ vả ít nam nhân đấy.” Lý Thụy chua ngoa chế giễu, nhấn mạnh hai chữ “nam nhân”.

Vừa Thái Cửu bẩm báo với rằng, Tô Tri châu ở Mai Châu làm quan thanh liêm chính trực, nhưng đột tử, tin đồn là hạ độc, hai vợ chồng cùng c.h.ế.t trong một ngày. Dưới gối một con gái, tên là Tô Đường, khi cha qua đời, nhà họ Mai ở địa phương hủy hôn, từ đó rõ tung tích.

Đường Tiểu Ngũ mắt, tên thật hẳn là Tô Đường. Có lẽ vì sợ truy sát, cố ý ẩn đổi tên. Thân thế của nàng làm rõ, hành động của nàng, cơ bản đều thể hiểu .

Mặc dù sổ sách ghi tham ô, nhưng chuyện xảy gần một năm, g.i.ế.c và tham ô cần nhân chứng vật chứng.

Hắn đương nhiên hiểu rõ quyết tâm của Tô Đường bằng chứng thép. Nàng lợi dụng bằng chứng hiện , biến thành một vụ án rành rành, đó lôi vụ án oan của gia đình nàng ánh sáng. Ý tưởng tệ, nhưng chỉ dựa sức một nàng, liệu ?

“Có cho phép ?” Tô Đường sốt ruột, khởi hành nữa thì sẽ muộn mất.

Loading...