06
Tôi : "Bố công tác , con tự gói há cảo, còn bột mì và dấm nữa."
Tiết Uyên sững sờ, : "Em ở nhà đợi !"
Tôi dám để Tiết Uyên thấy căn nhà tồi tàn và đổ nát của .
Tôi đợi ở cổng Khu tập thể Cán bộ Thép Thẩm Dương.
Dưới ánh đèn đường, mái tóc của thiếu niên rối bù, ngọn tóc bay phấp phới trong vầng sáng vàng vọt.
Thân hình cao ráo, nụ mang theo một chút ngây thơ.
Một tay xách một chiếc hộp giữ nhiệt, một tay xách một chai dấm.
Khi chạy về phía , trái tim vốn lạnh buốt vì giá rét dần ấm .
Tiết Uyên , sợ gói há cảo sẽ bỏng tay, mang há cảo từ nhà đến, còn dấm nữa, mau về nhà ăn , đưa em về.
Tôi lắc đầu: "Tôi chỉ ăn ở đây thôi."
Tôi Tiết Uyên thấy một mảng tối tăm vô vọng trong căn nhà của .
Tiết Uyên sững sờ: "Cũng , con gái ý thức tự bảo vệ , thể đưa con trai về nhà."
Tôi mỉm , xổm xuống, rưới dấm lên há cảo, cầm há cảo lên ăn.
Thật ấm áp, ấm đến nỗi trong bụng cũng nóng ran.
Sau , mỗi khi đến từ "ấm áp", nhớ đến thiếu niên ánh đèn đường, và bữa há cảo ven đường đó.
Khoảnh khắc , nghĩ rằng gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xung-voi-hanh-phuc/chuong-5.html.]
Sinh trong gia đình thể đổi, nhưng Tiết Uyên, là mà tự lựa chọn.
Tôi nghĩ, do chính lựa chọn, chắc sẽ bao giờ bỏ rơi nữa !
Tôi dẫn Tiết Uyên dạo trong khu tập thể.
Mấy năm , những thể chuyển đều hết .
Những còn , đều là những sự tuyệt vọng bao trùm, và phận quấn lấy.
Tôi và nửa đường, một phụ nữ ngập ngừng gọi : "Hiểu Hiểu? Có con ?"
Tôi khựng , đó là giọng của .
Tôi , thấy mặc một chiếc áo khoác lông vũ bạc màu vì giặt nhiều, tay dắt một cô bé.
Mẹ thấy thì mắt sáng rực lên vì mừng rỡ, Tiết Uyên: "Về mà tiếng nào, hầm thịt cho hai đứa ăn nhé!"
Tôi cụp mắt xuống: "Hầm ở ạ?"
Mẹ gì.
Khi chú Lý và kết hôn, chú rõ rằng , một đứa gánh nặng , cứ mặc kệ sống chết.
Căn nhà cũ của bố cho thuê .
Hầm ở , ăn ở ?
Mẹ gì, chỉ thể với .
Tôi bỏ .
Mẹ đuổi theo, đẩy cô bé về phía : "Gọi chị con!"