15
Tháng thứ ba, và Cố Thừa cùng xuống từ lầu.
Cả hai chúng đều quen với bóng dáng của Tiết Uyên, lẻ loi một , cô độc.
Vì lầm trong công việc của , Cố Thừa phê bình một trận tơi bời, lấy xe.
Tiết Uyên nhíu mày tới: "Đây là em chọn ? Sao hung dữ với em như ?"
"Anh và em mười năm nay, bao giờ hung dữ với em như thế."
Tôi nhún vai: "Đây là chốn công sở mà, là làm thuê.
Tôi là nhà thiết kế Tần Hiểu, chứ tiểu thư Tần Hiểu nuông chiều."
Tôi liếc , gầy .
Tôi thở dài: "Tiết Uyên, đừng cố chấp nữa, chúng chia tay ."
Tiết Uyên cúi đầu .
Một lúc lâu , với : "Chúng chia tay, một phía thể gọi là chia tay ."
"Sau em đừng tùy tiện chia tay nữa, nhỡ một ngày nào đó nản lòng mà đồng ý, thì cả đời chúng sẽ tan rã đấy."
Tôi sững sờ.
Câu mà quen thuộc thế, nhưng từ thì cũng quên mất .
Tôi thở dài, lên xe của Cố Thừa rời .
Tiết Uyên sốt ruột, gọi từ phía : "Hiểu Hiểu, em xe riêng ?"
Tôi hạ cửa kính xe xuống, Tiết Uyên: "Tôi và Cố Thừa hẹn hò. Anh thật sự đừng đợi nữa."
Cốc cà phê tay Tiết Uyên rơi xuống đất, văng tung tóe.
Tiết Uyên cứ trong mớ hỗn độn đó, dõi theo chúng khuất khỏi tầm mắt .
16
Lần nữa gặp Tiết Uyên, là một năm .
Anh gửi WeChat cho , rằng xin chuyển đến chi nhánh ở tỉnh khác, sẽ bao giờ về Kinh Thành nữa.
Anh gặp một cuối.
Tôi suy nghĩ một chút, đồng ý.
Tiết Uyên gầy khá nhiều, gương mặt vẫn tuấn tú, nhưng thêm nhiều vẻ mệt mỏi.
Khi cùng băng qua đường, theo thói quen đưa tay kéo , nhưng chạm tay , rụt về.
Anh tự giễu : "Quên mất là chia tay em , thứ cho ."
Chúng trong quán cà phê, dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, trò chuyện về tình hình hiện tại.
Tiết Uyên đang chuyện, bỗng nhiên im bặt, ngây ngoài cửa sổ.
Tôi theo ánh mắt , thấy một thiếu niên đang dắt tay một cô gái trẻ băng qua đường.
Thiếu niên cẩn thận, sợ xe điện quẹt cô gái, giơ tay hờ hững ôm vai cô bé.
Trong đôi mắt sáng ngời của , chất chứa đầy sự nâng niu trân trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xung-voi-hanh-phuc/chuong-14.html.]
Tiết Uyên ngây , cho đến khi thiếu niên và cô gái trẻ biến mất khỏi tầm mắt .
Anh mỉm với : "Đó chẳng chúng ngày xưa—"
Chưa dứt lời, đột nhiên giơ tay lên, che mắt .
Rất lâu mới bỏ xuống.
Dưới đáy mắt ướt đẫm.
Anh , như tia hy vọng cuối cùng: "Chúng thật sự thể về như ?"
"Anh thể đổi tất cả, thật đấy, Hiểu Hiểu."
Nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, lăn dài má, rơi ly cà phê.
Tôi thở dài.
"Tiết Uyên, đây thường xuyên mơ. Mơ suốt mười năm, mỗi giấc mơ đều là bỏ rơi, cần nữa."
"Thế nhưng khi chia tay một năm nay, còn mơ thấy ác mộng nữa, mỗi đêm đều ngủ một mạch đến sáng."
"Trước đây nghĩ những điều dành cho là thứ ăn trộm từ phận, là thứ mà một đứa trẻ ai như xứng đáng ."
"Bây giờ là nhà thiết kế Tần Hiểu, là hai đoạt giải vàng cuộc thi Thiết kế trẻ. Tôi xứng đáng với tất cả hoa tươi và vinh quang."
"Tôi cũng xứng đáng với tình yêu của Cố Thừa, bởi vì và sát cánh chiến đấu cho đến ngày hôm nay. Tình yêu như , khiến hạnh phúc."
Tôi nghiêng về phía : "Cho nên Tiết Uyên, chia tay , đừng dây dưa nữa."
"Nếu từ bỏ cô gái khác, thì hãy nghĩ đến bài học dạy ."
Tiết Uyên cúi đầu những giọt nước mắt rơi ly cà phê, lâu, cầm ly cà phê lên, uống cạn một : "Tôi đồng ý chia tay."
"Tôi sẽ bao giờ gặp một Hiểu Hiểu thứ hai nữa, thể sẽ cô độc đến già. chúc em và Cố Thừa, bạc đầu giai lão."
Cửa kính sát đất của quán cà phê phản chiếu ánh nắng, chiếu lên mặt Tiết Uyên.
Khoảnh khắc đó, dường như thấy Tiết Uyên của mười năm trở .
Ánh mắt sáng ngời, nụ rạng rỡ.
Tôi gật đầu: "Cũng chúc hạnh phúc."
Đứng dậy bước khỏi quán cà phê, ánh mặt trời bên ngoài ấm áp lạ thường.
Cô bé ai ngày xưa, giờ đây xứng đáng với tất cả những điều .
Tiết Uyên khẽ gọi từ phía : "Hiểu Hiểu, để em thêm nữa!"
Tôi đầu đàn ông ánh nắng, lờ mờ vẫn còn bóng dáng của thiếu niên năm xưa.
Tôi vẫy tay với : "Cảm ơn đồng hành cùng . Con đường phía , chúng hãy tự thật nhé!"
Dưới ánh nắng, Cố Thừa cách đó xa, tay cầm hai cây kem, đang vẫy tay gọi .
Tôi mỉm chạy về phía .
Có lẽ là bến đỗ định mệnh của , lẽ là khách qua đường trong đời .
cả.
Cô bé đó, sẽ bao giờ còn sợ bất cứ ai bỏ rơi nữa.
-HẾT-