Xứng với hạnh phúc - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-19 22:36:47
Lượt xem: 79
Mối tình với Tiết Uyên kéo dài mười năm, bắt đầu chán nản, chia tay. Tôi chẳng dám đáp lời, sợ rằng hễ lên tiếng là chúng sẽ thật sự tan vỡ.
Tôi : "Anh đừng lúc nào cũng đòi chia tay, nhỡ nản lòng mà đồng ý thì cả đời chúng sẽ tan rã đấy."
Tiết Uyên khẩy, vẻ mặt thờ ơ.
Sau , một ngày nọ khi mệt mỏi, chủ động đề nghị chia tay .
Tiết Uyên sững sờ.
Anh trở nên hèn mọn đến thể tin nổi: "Em đừng lúc nào cũng đòi chia tay, nhỡ nản lòng mà đồng ý thì cả đời chúng sẽ tan rã đấy."
01
Tiết Uyên thắt cà vạt liếc .
Giọng lạnh nhạt, hờ hững: "Tần Hiểu, là chúng chia tay !"
Tôi ôm chăn, gì.
Đây là thứ ba đòi chia tay trong tháng .
"Lần vì chuyện gì?" Tôi khẽ hỏi.
"Không vì gì cả, chỉ là cảm thấy tiếp tục nữa."
Tiết Uyên mặc xong vest, cúi mắt giường, nhíu mày: "Hôm nay làm ?"
Tôi hé miệng, định nhắc rằng nghỉ việc mấy hôm .
Thế nhưng, điện thoại reo lên một tiếng, cúi đầu điện thoại, khóe môi khẽ cong lên, tạo thành một đường cong mắt.
Bàn tay thon dài của Tiết Uyên nhanh chóng lướt màn hình điện thoại vài cái, đang trả lời tin nhắn gì mà nụ môi càng lúc càng sâu.
Trả lời xong tin nhắn, Tiết Uyên thu ý , một nữa: "Em nghĩ kỹ về đề nghị của , Hiểu Hiểu."
Tôi gì.
Khoảnh khắc mở cửa, gọi: "Tiết Uyên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/xung-voi-hanh-phuc/chuong-1.html.]
Tôi hít sâu một : "Anh sẽ ngoại tình chứ?"
Tiết Uyên khựng bước.
Một lúc , lắc đầu: "Không."
Rồi đó, thúc giục : "Hiểu Hiểu, đừng đợi đến khi chán ngán mới chia tay."
Tôi sững sờ.
Nhanh như , chán ngán ?
Khi và Tiết Uyên mới yêu , từng thề non hẹn biển rằng sẽ đối xử với cả đời.
Tuyệt đối phản bội .
Vậy mà giờ mới chỉ mười năm thôi.
Anh quên sạch lời thề đó .
Tôi thở dài.
Tôi chẳng mấy , từ năm lớp mười ở bên .
Anh là duy nhất của , thật sự thể buông tay.
Tôi bóng lưng cao ráo của , thật sự chút tủi : "Tiết Uyên, đừng lúc nào cũng đòi chia tay với , nhỡ nản lòng mà đồng ý thì cả đời chúng sẽ tan rã đấy."
Tiết Uyên một tiếng.
Một tiếng đầy thờ ơ.
Anh báo với tối nay về nhà ăn cơm.
Ngừng một chút, : "Có lẽ về nhà ngủ cũng sẽ muộn."
Ồ.
Tôi đáp một tiếng, đóng cửa rời .