Xin chào, Bác sĩ Lục - Chương 8: Anh lo lắng cho em

Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:28:45
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh mở mắt nửa phần, tay nhẹ nhàng ôm lấy eo , hỏi nhỏ:

“Em mà đáng yêu thế?”

Tôi thấy thật hổ với hành động hôm qua— tại hôn cơ chứ? Thật quá mất mặt!

“… Xin quên nhé.”

Tôi mặt buồn rười rượi, mong quên hết khắc đó.

“Không,”

khẽ cắn nhẹ tai , :

“Trừ khi cũng để em hôn , để em 'làm ' in đậm ký ức.”

...Xong, hiểu , im luôn.

Nhanh chóng xuống khỏi giường khi thêm điều gì quá làm đỏ mặt.

“Em ngủ thêm một chút nhé. Anh mua rau, ăn gì ?”

Anh nhắm mắt mỉm :

“Cái gì cũng ăn.”

Tôi chẳng hỏi gì thêm, nhanh chóng chuẩn khỏi nhà.

Chuyện thật kỳ lạ— tình yêu, hóa là 'thuốc bổ' chữa buồn thần kỳ. Tối qua đau cả bụng lẫn tâm, nhưng với sự nhẹ nhàng của , bây giờ thứ như tan biến.

Anh thật sự là bác sĩ— chữa lành bệnh, kể cả... vết thương lòng.

Trên đường mua đồ, tâm trạng bỗng nhiên nhẹ nhõm đến lạ.

14:00

Tôi về đến nhà, chế biến một loạt món.

Anh ngủ tới chiều mới tỉnh dậy. Khi ăn toe toét:

“Em nấu ngon đấy.”

Anh gắp miếng xương sườn, tròn mắt thưởng thức.

Tôi chỉ :

“Vì một sống nên hiếm khi nấu, nấu những món tự thấy ngon.”

Anh mỉm :

“Anh là hưởng lợi đó. Ở bệnh viện thức ăn dở kinh khủng, chẳng bao giờ ăn thấy ngon.”

Tôi thế cồn cào thương .

“Anh thể tăng ca tối, nếu em nấu thì em sẽ làm sẵn đợi . Hoặc em thể thích gì để….”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xin-chao-bac-si-luc/chuong-8-anh-lo-lang-cho-em.html.]

Tôi bất ngờ đề nghị, thậm chí ghi sổ món thích.

Anh bật :

“Cười gì ?”

“Cưới mà cảm giác thế cũng tuyệt đấy chứ.”

Anh , uống thêm một thìa canh với vẻ thích thú môi.

Tôi câu đó mà lòng ấm áp, chuyện đều đáng.

Sau bữa, rửa bát. Anh qua, đặt tay lên lưng vuốt nhẹ.

Tôi khựng.

“Em ?” hỏi.

“Anh thể nếu tăng ca, thì về... Đừng suy diễn chi nữa nhé?” vuốt tóc, hôn nhẹ lên cổ .

Tôi đáp:

“Em đồng ý.”

Rồi :

“Bao giờ em sinh con, cũng đồng ý. Chỉ điều lo vì ít thời gian ở nhà, sợ em sẽ vất vả.”

Anh giải thích:

“Là bác sĩ, nếu chỉ lo gia đình, bệnh nhân sẽ mất. Đôi khi bệnh nhân quan trọng hơn cả bản . Khi họ giao mạng sống cho , làm hết sức để cứu sống—a đó là cứu lấy cả gia đình của họ.

“Ban đầu từ chối cưới, cũng vì hại em. Em còn trẻ, thể trải qua tình yêu thực sự, mà sống với mỗi ngày ở nhà . Em như yêu... nhưng hề thời gian chung cùng , cực chẳng thì đó là bất công với em.

“Anh cuộc đời sẽ thế rõ ngày nào sẽ già, c.h.ế.t bàn mổ. Còn em, còn trẻ quá, hưởng trọn tình yêu, mà cuốn 'tình yêu xa' rõ tương lai."

Anh nghẹn lời, giọng khàn xúc động.

Tôi bật cả sốc.

Mọi lời là sự thật.

Tôi từng yêu đúng nghĩa, từng cảm nhận tình yêu ngọt ngào.

Tôi nghề bác sĩ vất vả— bận rộn, khắc nghiệt.

rằng… từ lúc từ chối, suy nghĩ cả nhiều điều.

Tôi cứ tưởng chỉ đùa giỡn, hoặc là nghiêm túc với ...

 

 

 

Loading...