Xin chào, Bác sĩ Lục - Chương 7: Một buổi sáng… đánh răng kiểu tình yêu

Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:27:29
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy cảm giác gì ?”

Sau khi hỏi câu , tự thấy quá táo bạo khi dám hỏi về cảm xúc trải qua trong đêm đó.

Anh bất ngờ, khuôn mặt bình thản, đáp bằng giọng lạnh lùng:

“Với một chủ động tìm đến đang sốt cao như ?”

Anh nhắc đến đêm đó… Tôi cảm thấy chỉ là đối thủ quá yếu trong trò chơi , nên quyết định im lặng .

“………”

Thấy , nhẹ nhàng vuốt tóc , thở dài:

“Sao em chẳng chịu lời ?”

“Tôi thú cưng , cần lời.” Tôi nhỏ giọng đáp.

Anh dừng một chút, bật :

“Thật tối qua thời gian xem điện thoại.

Xử lý bệnh nhân đến tận ba giờ sáng, mở điện thoại là thấy tin của em, em cảm thấy thế nào ?”

Anh kể: đêm qua thức trắng, bận rộn đến xiêu lòng, nên thể trả lời. Tôi bỗng thấy hành động của phần quá đáng.

“Thế cảm giác đó là gì?” – Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Anh và đột nhiên đưa mặt gần. Tôi nghĩ sắp hôn , hoảng quá run cả tay, nhưng chỉ hôn nhẹ bên má, ghé tai :

“Bác sĩ là nghề giỏi lắm, nhưng khó bạn gái. Mấy năm qua, yêu tan nát vô . Cuối cùng một cô “thỏ trắng” liều nhảy , mà suýt nữa bỏ chạy mất.”

Anh bật , lời đầy ngọt ngào, pha chút trêu chọc khiến trái tim tan chảy.

Tôi còn kịp phản ứng thì cúi đầu định hôn . Tôi phản xạ né :

“Hừ…” Anh l.i.ế.m môi, thì thầm:

“Không cho hôn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xin-chao-bac-si-luc/chuong-7-mot-buoi-sang-danh-rang-kieu-tinh-yeu.html.]

“Chưa đánh răng.” Tôi lí nhí, tự cảm thấy thật vô duyên.

“Chưa đánh răng chua do hút thuốc đầy miệng?” Anh trêu .

“Tôi thật sự… đánh.” Tôi nhẹ giọng, đôi mắt đỏ.

“Ừm.” Anh gật đầu.

Chợt vùng lên ôm , bế phòng tắm, trong gian hé sáng kỳ lạ, đưa và bản … cùng đánh răng.

Khi đánh xong, định chạy thì chặn cửa.

Một tay đặt nhẹ gáy , cúi hôn lên môi .

Vị kem đánh răng cam nhẹ nhàng lan tỏa, choáng váng đến ngạt thở.

Cuối nụ hôn, ôm eo kéo sát lòng, giọng thì thầm trong cổ họng đang nhức:

“Em… ly hôn với nữa chứ?”

Tôi hồi hộp bật hỏi:

“Anh… tự quyết ?”

Trong lòng xốn xang, phảng phất lo âu.

Anh , thẳng mà chỉ hỏi :

“Không là làm nữa ?”

“Không!” Tôi đỏ mặt, mắt nhắm nghiền.

Anh trừng , hậm hực nắm tay :

“Không ? Em chịu đựng khó khăn đến ?”

Lòng chùng xuống, nhớ cái ôm và hành động đêm qua – căng cứng vì kìm nén…

Tôi kìm mặt đỏ, cúi mặt :

“Đừng làm nữa… Anh thẳng, em dễ tự làm khổ lắm. Mẹ em em quá ngoan, lo nghĩ… ai đùa chút em cũng nghĩ cả ngày. Nếu thích thật sự, mà cứ trao nụ hôn, em sẽ đau lòng… thật lòng chỉ là phút bốc đồng.”

Loading...