Tôi rót cho ly , uống xong, bố cũng tỉnh táo . Tôi đưa sang một bản hợp đồng ly hôn khác.
Cuối cùng, bố run rẩy ký tên.
Lưu Phương lập tức vui mừng rạng rỡ, kéo tay bố đặt lên bụng :
“Anh Triệu, bác sĩ đứa bé trong bụng em khỏe mạnh, chẳng bao lâu nữa sẽ con trai .”
“Cưới em , em nhất định sẽ chăm sóc thật .”
Bố , mắt vẫn đỏ ngầu, chăm chú cái bụng cô , dè dặt đưa tay vuốt ve.
“Cũng đúng… chẳng bao lâu nữa, sẽ con trai .”
Lưu Phương đắc thắng, ngẩng cao đầu , kiêu ngạo :
“Gia Gia, mày cũng trưởng thành , đừng đòi Triệu tiền chu cấp nữa. Nói đấy, ly hôn ngoài căn nhà thì hai con mày đừng mơ lấy thêm đồng nào!”
Nhìn cái bản mặt đó mà thấy kinh tởm.
chuẩn sẵn báo cáo DNA từ .
Tôi lạnh lùng , đưa hai tay đưa cho bố :
“Cũng đừng con gái bất hiếu. Đây là kết quả xét nghiệm DNA đứa bé trong bụng Lưu Phương. Con dùng tóc của bố để làm đối chiếu.”
Lưu Phương mặt biến sắc, hoảng loạn nhào tới định giật lấy, nhưng nhanh chóng đưa thẳng tận tay bố .
Bố xong, sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Lưu Phương cuống cuồng phân bua:
“Anh Triệu, chắc chắn là Gia Gia làm giả báo cáo !”
Tôi lấy điện thoại , lướt đến ảnh chụp ở bệnh viện lúc cô cùng tên tóc vàng khám cùng .
“Báo cáo thể làm giả, cũng làm giả chắc?”
Bố xem xong, tức đến mức vung tay tát thẳng Lưu Phương ngã lăn đất.
“Anh Triệu! Em sai … Anh tha cho em mà…”
Lưu Phương quỳ đất, đập đầu ngừng.
Bố nắm chặt tay, nghiến răng:
“Thằng đàn ông đó là ai?!”
Lưu Phương sợ đến dám mở miệng, chỉ liên tục đập đầu xin .
Tôi nhếch môi:
“Là gã nhân tình mà cô dùng tiền của ông để bao nuôi. Cô còn đặc biệt chọc ối để gã đó yên tâm.”
“Tôi điều tra . Từ lúc còn ở quê, cô hề đoan chính, lén lút dây dưa với mấy đàn ông, vì thế mới chồng đánh.”
“Còn giả vờ đáng thương, làm vẻ khốn khổ tội nghiệp. Chỉ ông là cô lừa thôi.”
Nói xong, sắc mặt bố đen kịt .
15
Tiếp đó, một lời liền đuổi thẳng cả hai khỏi nhà.
Tôi gọi bên quản lý tòa nhà đến giúp dọn hết những đồ đập phá ngoài vứt , đó thuê một công ty sửa sang căn nhà.
Rồi xin phép giảng viên hướng dẫn để nghỉ một kỳ thực tập, đặt vé máy bay, đưa Lệ Giang ngay trong đêm.
Mẹ xuống máy bay vẫn còn ngơ ngác, kịp hồn, tay nắm chặt lấy dám buông, nhưng trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ.
“Gia Gia, từng Lệ Giang … hóa là thật đấy.”
Vì cuối tuần nên đặt khách sạn, hai con ở tạm một căn nhà trọ bình thường.
đôi mắt rực sáng, với thứ gì cũng thấy mới mẻ, thú vị.
“Mẹ ơi, từng bar ? Con dẫn quẩy nhé!”
Mẹ chiếc váy dây xinh , vui vẻ xoay gương mấy vòng. Tôi giúp chụp vài tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
Chưa đầy năm phút , phần bình luận đầy ắp like, còn bạn cũ nhắn hỏi hẹn chơi cùng.
Bar đông , dẫn đến quầy uống.
Một ông chú tây trai tóc vàng mắt xanh gọi đồ uống, nhưng bartender hiểu gì.
Mẹ do dự một lát bước lên giúp dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xe-xac-nguoi-giup-viec-muon-treo-len-lam-ba-chu/chuong-8.html.]
Dù lâu làm nghề, lúc đầu gượng gạo, nhưng càng về càng lưu loát. Ông chú mời uống rượu, hai chuyện hợp.
Tôi bên cạnh, giống như một fangirl nhỏ ngắm rạng rỡ lấp lánh ánh đèn.
Trên đường về nhà trọ, hớn hở kể với rằng ông chú hài hước, còn hẹn sáng mai ăn sáng.
Tôi cong mắt :
“Mẹ , ly hôn , giờ thể cân nhắc chuyện tình cảm đó.”
Mẹ thẹn thùng, cũng bật :
“Mẹ sẽ tái hôn nữa. Không trở thành ‘vợ của ai đó’, đánh mất cái tên của một nữa.”
“Mẹ tìm công việc phiên dịch, làm từ đầu.”
Tôi , vòng tay ôm lấy vai :
“Hay quá! Con cũng sắp thực tập , hai con thi xem ai kiếm việc !”
Mẹ vui như trẻ nhỏ:
“Mẹ giỏi lắm đấy, nấu ăn ngon, dọn nhà sạch, còn chăm con béo trắng tròn!”
Điều tiếc nuối nhất trong đời là thể tự tay nuôi lớn.
cả.
Từ giờ, sẽ luôn bên cạnh , giúp tìm chính .
Về ...
Tôi trở trường thực tập, bố từng đến tìm và .
Ông ngoài quán cà phê, thấy mặc bộ suit chỉnh tề, đang phiên dịch cho khách. Cả tỏa sáng, giống hệt như dáng vẻ rạng ngời thuở ban đầu ông từng yêu.
Ông bước tới, bắt chuyện:
“Anh dứt khoát với Lưu Phương . Giờ cũng nhận , chỉ yêu em thôi.”
lập tức rút tay về:
“Xin , giữa chúng còn gì nữa. Anh còn yêu em là việc của .”
Tôi thấy thẳng lưng mặt ông , lạnh:
“Anh yêu ai, chỉ yêu ai, đều chẳng liên quan đến .”
Tôi thấy bố thụp xuống cửa quán, ôm mặt nức nở.
Ừ, ông từng yêu nhiều.
cũng chính tay ông phá nát gia đình .
Ông vốn định ly hôn, chỉ là từ bao giờ thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sau đó, ông dám đến làm phiền nữa.
Tôi việc kinh doanh của ông thất bại, công ty cũng tiêu tan.
Lần gặp , trông ông như già mấy chục tuổi, tóc bạc gần hết.
Còn Lưu Phương…
Tôi công bố hết những chuyện xa cô từng làm về tận quê.
Giờ cô dám vác mặt về làng nữa.
Với bản tính đó, cô vẫn đang làm mấy trò câu dẫn khác.
Nghe đụng nhầm một dễ chơi, đánh đến thảm, còn video tung lên mạng.
Giờ cô trở thành một “tiểu hotgirl tai tiếng” tại địa phương .
còn …
Bà tìm chính .
Công việc thuận lợi, tinh thần cũng ngày càng hơn.
Vừa mở cửa nhà, thấy giọng vui vẻ của :
“Gia Gia, hôm nay làm món cá chép kho mà con thích nhất đấy~”
“Dạaa~ Mẹ là tuyệt nhất luôn!”
Vừa đảm việc ngoài xã hội, đảm đang chuyện bếp núc—cuối cùng, cũng bước khỏi những tháng ngày cay đắng!
-Hoàn-