Viện điều dưỡng Nam Sơn, nơi đó yên tĩnh, tách biệt với thế giới bên ngoài. Đối với một suy sụp tinh thần, mất hết tất cả, lẽ đó là nơi nhất, đồng thời cũng là nơi tàn nhẫn nhất để kết thúc cuộc đời.
Khi cảnh sát và xe cứu thương đến, Thịnh Dật Minh hôn mê. Anh đưa , bên trong tòa nhà màu trắng canh gác nghiêm ngặt, chân núi Nam Sơn.
Ở nơi đó sóng gió thương trường, yêu hận si mê, chỉ sự tĩnh lặng ngày qua ngày và t.h.u.ố.c men, thể xoa dịu vết thương thể xác, nhưng vĩnh viễn thể chữa lành trái tim rách nát, chứa đầy chấp niệm của .
Biệt thự nhà họ Chu trở nên yên tĩnh .
Món nợ cờ b.ạ.c mà Chu Chính Đào gây từ nhiều năm , giờ đây đòi cả vốn lẫn lời. Ông mắc nhiều bệnh tật, cộng thêm nhát kéo của Hà Tuệ cắt đứt hy vọng nối dõi tông đường, cơn phẫn nộ dồn nén, ông đột quỵ.
Khi phát hiện, ông liệt sàn nhà, miệng méo, mắt lệch, nước dãi chảy ròng ròng, còn một câu trọn vẹn.
Ông đưa về nhà họ Chu, giường, sinh hoạt đều cần hầu hạ. Công ty, ông còn sức lực để can thiệp.
Tôi đến thăm ông một . Đứng bên giường, đàn ông từng kiểm soát phận , buông lời quát tháo, giờ đây chỉ thể trừng đôi mắt đục ngầu, phát những âm thanh “khà khà” vô nghĩa.
Trong lòng hề sự khoái trá như dự đoán, chỉ một sự bình tĩnh lạnh lẽo.
Mẹ, thấy ? Những kẻ hại đều trả giá. Nhà họ Chu, cũng sắp tàn .
Thù hận, xem như trả.
Tảng đá đè nặng trong lòng suốt mười mấy năm, dường như dọn sạch chỉ một đêm.
theo đó, là sự nhẹ nhõm, mà là một cảm giác trống rỗng lớn lao, ngột ngạt. Giống như sợi dây đàn căng chặt bỗng nhiên đứt phựt, cả mất phương hướng.
Tôi tìm thấy điểm tựa nào khác, chỉ thể lao sâu hơn công việc, lấp đầy bản bằng vô cuộc họp, tài liệu, đàm phán, cố gắng xua tan cảm giác chơi vơi, làm gì.
Cố Diễn Chi thấu trạng thái của , hỏi nhiều, chỉ âm thầm giúp chặn bớt những cuộc xã giao cần thiết, và yêu cầu chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc kỹ lưỡng hơn bữa ăn ba bữa của .
thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng giới hạn.
Vào ngày Lập Đông, thành phố Hồ đổ trận tuyết nhỏ đầu tiên. Tôi rút khỏi một cuộc họp video xuyên quốc gia kéo dài, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mắt tối sầm từng cơn. Cố gắng bước tới cửa sổ kính sát sàn trong văn phòng, những bông tuyết vụn vỡ lặng lẽ bay lượn bên ngoài. Chưa kịp chạm tấm kính, cả mềm nhũn đổ xuống.
Trước khi ý thức chìm bóng tối, dường như thấy tiếng Cố Diễn Chi lo lắng gọi tên , và tiếng bước chân vội vã chạy đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/xe-tan-man-dem/chuong-20.html.]
Hóa , cũng mệt.
Tôi dường như một giấc mơ dài.
Trong mơ, trở về tuổi thơ, vẫn bệnh, bà mặc chiếc váy giản dị, mài hạt cà phê quầy bar "Mạn cà", khí tràn ngập hương thơm đậm đà. Bà mỉm dịu dàng với , ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính, phủ lên bà một vầng sáng ấm áp. Không Chu Chính Đào, con Hà Tuệ, những tủi nhục và toan tính... chỉ sự yên tĩnh và ấm khiến lòng an tâm.
Tôi chạy đến ôm lấy bà, nhưng chân như mắc kẹt trong bùn lầy, thể nhúc nhích. Chỉ thể trơ mắt bóng dáng bà dần trở nên trong suốt trong ánh sáng.
“Mẹ…” Tôi vô thức lẩm bẩm, vùng vẫy.
Một bàn tay ấm áp, khô ráo nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của , vững vàng và mạnh mẽ, từ từ kéo khỏi vũng bùn bất lực đó.
Tôi khó nhọc mở cặp mắt nặng trĩu, tầm mờ ảo dần tập trung. Đầu tiên đập mắt là khuôn mặt Cố Diễn Chi, vẻ mệt mỏi nhưng giấu sự quan tâm. Anh chiếc ghế bên giường bệnh, một tay nắm tay , tay còn đặt tập tài liệu đang mở đùi.
“Em tỉnh ?” Giọng khàn, thấy mở mắt, lập tức đặt tài liệu xuống, cúi xuống sờ trán , “Sốt giảm. Còn chỗ nào thoải mái ?”
Tôi lắc đầu, cổ họng khô khốc. Anh đưa ống hút đút uống chút nước ấm, động tác tự nhiên và thuần thục.
“Em ngủ bao lâu ?”
“Một ngày một đêm.” Anh đắp chăn cho , “Bác sĩ em làm việc quá độ, hao tổn tâm sức quá nhiều. Cần nghỉ ngơi thật .”
Sau khi xuất viện, Cố Diễn Chi cần hỏi ý kiến gạt phăng lịch trình công việc bắt buộc .
“Công ty thiếu em một thời gian cũng sập ,” giọng kiên quyết, “nhưng em rời khỏi trạng thái ‘sống ’ thì nguy hiểm.”
Anh hỏi cảm giác trống rỗng đến từ , như thể thấu rõ thứ. Anh chỉ bắt đầu đưa rời khỏi sàn diễn danh vọng của thành phố Hồ một cách lặng lẽ.
Chúng nhiều nơi.
Ở vùng sông nước Giang Nam, chúng thuyền ô bồng qua cầu vòm, trong cơn mưa lất phất, cầm ô, phần lớn ô nghiêng về phía . Ở sa mạc Tây Bắc, chúng ngắm hoàng hôn hùng vĩ, đất trời rộng lớn, cạnh , im lặng nhưng kiên định. Dưới chân núi tuyết, hít thở khí trong lành, chỉ đỉnh núi tuyết trắng xóa từ xa, rằng bầu trời ở đó đặc biệt rực rỡ. Trong rừng mưa nhiệt đới, nắm tay , cẩn thận tránh những dây leo chằng chịt, kể cho về những đặc tính kỳ lạ của một loài thực vật mấy nổi bật.
Anh giống Thịnh Dật Minh mang theo sự chiếm hữu và kiểm soát mạnh mẽ, sự đồng hành của giống như một sự hỗ trợ lời.
Anh sẽ lặng lẽ chờ đợi khi đăm đăm một cảnh vật nào đó, cũng sẽ lắng chăm chú khi thỉnh thoảng nhắc về và quá khứ, bao giờ dễ dàng phán xét, chỉ đưa một câu dịu dàng hoặc một bờ vai vững chắc khi cần.
Sự xa cách bắt đầu từ một mối quan hệ hợp tác giữa chúng , vô tình tan biến trong những ngày kề vai sát cánh .