Hải Anh tỉnh dậy thấy và bố ở bên. Anh khẽ mỉm trấn an hai mặt:
- Bố thấy con giỏi ? “Con ngựa” giở chứng mà vẫn thể bình an vô sự.
Ông Thành bật :
- Ý là giường, chân thể cử động là bình yên vô sự hả?
Hải Anh đưa tay xoa lên vết thương mặt:
- Mẹ kem nào bôi cho hết sẹo ? Con trai là Thiên Lam sẽ thích .
lúc , Trần Kiên bước phòng. Nghe nhắc tên Thiên Lam liền dối một câu:
- Ông trẻ cho cô . Sợ lo lắng thái quá.
Hải Anh gật gù. Vẫn là ông trẻ Trần Kiên suy nghĩ thấu đáo. Nếu Thiên Lam tin thương nhất định sẽ chẳng ngại đường xa mà tới đây. Lúc nhà trọ chẳng ai, một cô ở đó sẽ tội nghiệp, kể là xa gia đình sớm hơn dự kiến.
Hải Anh với bác sĩ đang mặt ở đó:
- Kiểu chắc cháu học bằng xe lăn mất thôi.
Bác sĩ khẽ gật đầu xác nhận:
- Cũng may là tới nỗi nào nhưng sẽ tập luyện tích cực đấy nếu dễ tật ở chân.
Hải Anh nhoẻn miệng , đùa với Trần Kiên:
- Kiểu giấu Lam . Đợi cô coi thi đại học tại trường xong cháu sẽ gọi cho cô .
Như nhớ điều gì, Hải Anh tiếp lời:
- Không . Chiều ngày Thiên Lam xuống Hà Nội . Ông trẻ gọi tới cắt tóc cho cháu . Làm thế nào trông tươi tỉnh trai một chút.
Trần Kiên gì, lén đưa mắt sang bà Lan đang gần đó.
Chiều hôm , Thiên Lam và Hải Anh chuyện riêng với ở ngoài hoa viên của bệnh viện. Không rõ bà Lan những gì nhưng Thiên Lam buồn, vội vàng rời khỏi bệnh viện dù gặp mặt Hải Anh. Bà Lan khi đó cũng thái độ khác thường, hoảng hốt , tức tối cũng .
Trần Kiên tưởng tượng vì lý do gì mà bà Lan khi gặp mặt Thiêm Lam nổi giận như . Thiên Lam dễ mến lễ phép và hiểu chuyện trong khi bà Lan từng chê gia cảnh nhà cô.
Càng nghĩ Trần Kiên càng cảm thấy đau đầu. sự việc khó xử nhất là Hải Anh. Phải làm để thu hẹp cách giữa hai phụ nữ quan trọng chứ.
Bà Lan kéo tay ông Thành:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vuon-toi-bau-troi/chuong-17.html.]
- Về thôi cho con nghỉ ngơi.
Ông Thành khẽ gật đầu, vài lời động viên con trai cùng vợ về.
lúc , điện thoại của Trần Kiên báo tin nhắn:
“Thầy ơi, Hải Anh ạ?”
Trần Kiên vội vàng hồi đáp:
“Tỉnh . Đầu óc bình thường chỉ chân bó bột lâu thôi. Chưa kể nếu luyện tập tích cực sẽ mang tật.”
Thiên Lam nhờ Trần Kiên động viên Hải Anh đặt máy xuống bàn mặt. Chưa kịp rời thấy tin nhắn sáng lên:
“Hôm nọ máy ông trẻ hỏng Lam ạ. Quay một đoạn ngắn thôi. Hôm nào Hải Anh gặp mặt sẽ tặng quà cho Lam nhé. Có thích ăn sô-cô-la ?”
Như thể sợ Thiên Lam tin, Hải Anh vội vàng tìm một bức ảnh chụp mùa hè tại Tây Ban Nha.
“Hải Anh du lịch . Cũng cả tháng nữa mới về. Chưa kịp báo cho Lam vì tặng vé chơi bất ngờ quá. Lam đừng giận Hải Anh nha. Hải Anh nhớ Lam nhiều lắm.”
Thiên Lam bật những dòng tin nhắn của Hải Anh. Tên ngốc định cứ như mà lừa dối cô ? Là sợ cô Hải Anh tai nạn nên cố giấu?
Thiên Lam vốn kẻ ngốc. Trước Trần Kiên của Hải Anh phản đối chuyện giữa cô và con trai. Chẳng lý do gì gặp cô thái độ như .
Đột nhiên, Thiên Lam nhớ tới của . Mẹ dường như yên tâm khi con gái quen với Hải Anh.
Thiên Lam mở máy, gọi điện về cho . Thấy cô gầy hẳn chỉ một thời gian ngắn, bà Nga lo lắng hỏi:
- Hải Anh thương nặng lắm hả con?
Thiên Lam vội lắc đầu:
- Tình hình của Hải Anh khá hơn ạ.
Bà Nga run giọng :
- Con… con… gặp nhà của Hải Anh ?
Thiên Lam thành thật kể gặp của Hải Anh. Tuy nhiên sự việc diễn đó cô hề nhắc tới.
Bà Nga khẽ thở dài. Sau khi con gái xuống Hà Nội, bà tìm kiếm thông tin về ông Thành - bố của Hải Anh. Quả nhiên đó đúng là quen cũ, bà làm để chuyện với Thiên Lam đây?