Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Thiên Lam lập tức rời khi thầy Kiên Hải Anh đang đường tới nhà tìm cô. Bố của Thiên Lam dễ tính, đòi hỏi con gái nấu nướng giỏi vùi đầu sách vở. Chỉ điều riêng chuyện tình yêu tình báo cực kì nghiêm khắc. Việc bạn trai tìm tới tận nhà thế khi “nguy hiểm tới tính mạng” cũng nên.
Thiên Lam gọi cho Hải Anh nhưng . Có lẽ thầy Kiên lừa cô khi điện thoại của Hải Anh “gặp tai nạn” đường. Cũng may đường về nhà cô chỉ một nên chỉ cần nhanh một chút là tóm gọn đối tượng.
Thấy Hải Anh chuyện ở tiệm tạp hoá gần nhà mà Thiên Lam mừng như bắt vàng.
- Hải Anh.
Hải Anh ngơ ngác khi thấy Thiên Lam dựng xe đạp gần đó. Anh đưa điện thoại :
- Chỉ mong dữ liệu trong đó mất. Tiếc nhất mấy cái ảnh.
lúc , giọng của ông Sơn vang lên khiến Thiên Lam giật :
- Hải Anh, cháu đến tìm bạn lẽ nào là Thiên Lam nhà chú.
Bố cũng ở đây ?
- Nhà hết bột canh nên bố mua. Nhận bạn ở trong đoàn xe phân khối lớn tới đây nên bố hỏi thăm.
Hải Anh chút bất ngờ khi ông Sơn chính là bố của Thiên Lam. Hai bọn họ vẻ giống cho lắm. Trong khi Thiên Lam nhỏ nhắn dễ thương, nước da trắng sáng thì ông Sơn khá cao lớn, nước da tối màu và đặc biệt là mái tóc xoăn tự nhiên. Mới vẻ khó gần nhưng khi chuyện thấy đó là đàn ông thiện.
Thiên Lam vội vàng giới thiệu với Hải Anh:
- Đây là bố của Lam đó.
Nói xong, cô sang ông Sơn:
- Bạn là Hải Anh, học khoa Hải quan ở trường con. Hải Anh học con một khoá.
Dường như điều gì đó sai sai ở đây. Thiên Lam giới thiệu về bạn trai chỉ như thôi ?
Hải Anh gì thêm nhưng Thiên Lam vội dấu ngăn nhưng hai con mới yêu đầu đó làm qua mặt một đầy kinh nghiệm như ông Sơn. Chưa ánh mắt nhóc con gái ông, dáng vẻ Thiên Lam khi thấy Hải Anh cũng khác lạ. Vui , sợ hãi cũng mà sợ ở đây chắc là sợ bố là ông. Hơn thế nữa, điểm mấu chốt là chìa khoá trong tay Hải Anh chiếc móc bằng gỗ, dù là hàng ai cũng mua nhưng nó từng là thứ con gái ông mang theo. Ai bảo vân gỗ là thứ độc nhất vô nhị chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vuon-toi-bau-troi/chuong-14.html.]
- Hải Anh theo đoàn tới đây cũng mệt . Hay ghé qua nhà chú uống nước . Chẳng mấy khi bạn học của Thiên Lam đến chơi
Hải Anh chỉ chờ liền nhăn nhăn nhở nhở theo ông Sơn để mặc cho Thiên Lam như trời trồng.
…
Không hiểu hôm nay chuyện gì mà của Thiên Lam cũng về từ sớm. Thường thì hết tiết năm mới về mà riêng hôm nay còn qua tiết bốn thấy dắt xe nhà. Thiên Lam chuẩn nước chanh đá theo yêu cầu của bố để mang lên “mời khách” liền giật doạ sợ bởi hai vị phụ với nét mặt thể nghiêm túc hơn.
Vừa thấy Thiên Lam, Hải Anh lập tức lên, đỡ lấy khay nước từ tay cô.
- Để Hải Anh giúp Lam.
Thiên Lam nhoẻn miệng :
- Ở trường Hải Anh bụng, cũng thường xuyên giúp đỡ như bố ạ.
Ông Sơn ho khan vài cái :
- Thiên Lam, con học cái thói dối bố như ?
Thiên Lam đỏ mặt. Chắc chắn bố cô phát hiện gì . Cô ấp úng:
- Con… con… xin bố .
Hải Anh dậy, khẽ cúi đầu:
- Không của Thiên Lam ạ. Tại cháu tự ý tới đây thôi.
Nói xong, Hải Anh tiếp lời:
- Cháu mong cô chú phản đối việc cháu theo đuổi Thiên Lam ạ.