Thấy vẻ mặt biến sắc của Hải Anh, Hoàng Dũng bật . Quả nhiên những thứ Hải Anh thể so sánh với Hoàng Dũng. Thời gian quen Thiên Lam nhiều nên tất nhiên thể hiểu rõ cô bằng . Nghĩ tới đây Hoàng Dũng nhịn mà một câu châm chọc bên cạnh:
Đường dài mới ngựa . Đừng cho rằng hiện tại Thiên Lam chọn mà hai thể bên mãi mãi.
Hải Anh dường như mấy để tâm tới những lời . Anh đang cố gắng xâu chuỗi sự việc để kiểm chứng những gì Hoàng Dũng . Hải Anh từng thấy Thiên Lam tự lái xe máy, đúng hơn là cô luôn chọn di chuyển bằng xe buýt trừ những khi cùng . Lần đầu thấy xe máy của Hải Anh, Thiên Lam chần chừ một lúc mới đồng ý lên xe. Anh còn cho rằng cô ngại ngùng khi với nhưng lẽ còn vì sợ hãi.
Hoàng Dũng đúng, nhiều chuyện Hải Anh hiểu rõ Thiên Lam như nhưng Hải Anh hề cảm thấy ghen với Hoàng Dũng như tưởng tượng của ai .
Ngay khi Thiên Lam bước tới bên cạnh , Hải Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
Lam sợ xe máy đúng ?
Thiên Lam ngạc nhiên khi Hải Anh hỏi .
Ai với Hải Anh điều đó?
Dứt lời, cô sang Hoàng Dũng.
Là ?
Hoàng Dũng khẽ gật đầu xác nhận bản kể cho Hải Anh thông tin đó.
Thiên Lam giải thích với Hải Anh:
Lam từng chứng kiến một vụ tai nạn thảm khốc. Điều đó khiến bản Lam sợ xe máy, chỉ tin tưởng tay lái của bố mà thôi. Hải Anh là thứ hai.
Thiên Lam nhoẻn miệng :
Bố còn nhất là để bản nhược điểm gì. Với khác xe là chuyện dễ dàng nhưng với Lam đó là cả một sự cố gắng đấy.
Hải Anh mỉm , ánh mắt cô hết sức dịu dàng:
Vậy mùa hè Hải Anh giúp Lam tập xe máy ? Tất nhiên xe phân khối lớn.
Thiên Lam khẽ gật đầu:
Vậy mong thầy hãy kiên nhẫn một chút vì học trò kém cỏi nhát gan.
Hải Anh vui vẻ :
Vậy là Lam đồng ý cho Hải Anh tới nhà gặp bố đúng ?
Thiên Lam vội lắc đầu như trống bỏi. Cô về nhà tầm một tháng trường để tham gia chiến dịch tiếp sức mùa thi. Khi mới là thời gian tập luyện chứ ai học lái xe ở quê cô hồi nào.
Hải Anh thèm đôi co với Thiên Lam, âm thầm vạch kế hoạch “tiếp cận phụ ”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vuon-toi-bau-troi/chuong-13.html.]
…
Thiên Lam, hôm nay đoàn xe của một nhóm thanh niên phượt tới tỉnh đó.
Thiên Lam ngước mắt bố, nhoẻn miệng :
Bố cũng thích xe phân khối lớn ?
Vấn đề là những thanh niên mang theo ít sách truyện tới tặng cho đám trẻ ở xã bên cạnh. Khi bố làm việc với cán bộ ở uỷ ban trông thấy. Bố nghĩ đám trẻ trông vẻ hầm hố đó trái tim nhân hậu tới .
Thiên Lam tới đây hiểu nhịp tim tăng vọt. Hình ảnh Hải Anh tràn ngập trong tâm trí cô. Hè thực sự yên phận, chỉ nhắn tin cho Thiên Lam buổi tối mà thôi vì cô ban ngày còn bận với những dự án tình nguyện ở quê nhà.
Này Lam, con đấy? Có mấy ngày hôm nay chạy chạy nhiều nên ốm ?
Thiên Lam vội thu dọn đám sách vở gần đó:
Không ạ.
Nói xong, cô tiếp lời:
Bố ơi, con ngoài mua đồ một lát. Tới mười giờ con sẽ về nấu cơm.
- Từ từ thôi. Hôm nay bố nghỉ mà.
Ông Sơn thành tiếng dáng vẻ của con gái. Không hiểu chuyện gì mà Thiên Lam vội vàng tới . Chẳng mấy hôm nữa mới xuống trường .
…
Thiên Lam đạp xe tới nhà văn hoá xã cách đó hai cây liền bắt gặp những bạn của Hải Anh ở đó, những thế còn cả sự xuất hiện của Trần Kiên.
Thầy… thầy và tới báo ?
Trần Kiên tủm tỉm :
Hải Anh nó yêu cầu giữ bí mật thì đám chúng làm dám mở miệng.
Thiên Lam quanh nhưng thấy bóng dáng của ai . Không nén nổi tò mò, cô lên tiếng:
Thầy ơi, Hải Anh để xe ở đây ạ?
Trần Kiên chỉ về phía chiếc xe :
Xe đó là thầy mượn của Hải Anh. Xe của thầy gặp chút vấn đề, vẫn còn đắp chiếu ở Hà Nội kìa.
Thiên Lam khẽ gật đầu, một tiếng “” giúp những ở đấy phân loại sách lên kệ. Chỉ điều bao lâu thì Trần Kiên bước tới gần, vui vẻ :
- Thầy chỉ đùa thôi. Hải Anh nó gây bất ngờ nên đang đường tới nhà em đó.