lúc , Liễu Long, vẫn bặt vô âm tín, gọi điện đến: "...Chị, em xin ."
Nói xong, đợi trả lời, điện thoại ngắt.
Trương Vỹ hỏi: "Ai ?"
Tôi gấp điện thoại : "Gọi nhầm ."
Mấy ngày , cảnh sát gọi điện đến.
"Đây là Cục Công an XX, cô là chị của Liễu Long ? Cần đến nhận thi thể." Bên , đó chính là nơi Liễu Long học đại học.
Tôi tiên nhận diện qua ảnh một chút.
Mặt mày bầm tím, nhưng đúng là Liễu Long.
"Cậu c.h.ế.t thế nào?" Tôi hỏi.
Trong lòng là đau buồn, dù cũng là em trai ruột.
"Nhảy lầu, đầu đập xuống đất." Cảnh sát ngắn gọn.
Vẫn là một phóng viên tò mò, vì làm thêm một chương trình, điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Liễu Long. Lúc mới , Liễu Long đuổi học vì nghỉ quá nhiều buổi, mà nguyên nhân nghỉ học là do nghiện cờ bạc. Trước khi đuổi học, mềm mỏng dụ dỗ, vòi vĩnh lấy hết tiền sính lễ Trương Vỹ đưa cho . Sau khi tiền thua sạch, sự dụ dỗ của bạn bè , vay vô khoản tín dụng đen sinh viên, khi đuổi học càng ngày càng tệ, cho đến khi thể vay một đồng nào nữa.
Những kẻ đòi nợ dồn đường cùng, lựa chọn cuối cùng của là nhảy từ tòa nhà cao nhất địa phương xuống.
Làng chúng , quả thực nhiều đánh bài, Liễu Long khi nghỉ hè nghỉ đông cũng thường đánh bạc năm tệ mười tệ với khác. Cậu giỏi toán, tính bài tinh, luôn thắng.
Tôi mang hộp tro cốt của Liễu Long về thăm tù.
Liễu Thắng Lợi trợn mắt kinh ngạc thể tin nổi: "Mày đây là cái gì?"
"Tro cốt con trai bố, bố ? Không thì con đổ xuống cống thoát nước đấy." Tôi đáp.
"Muốn ! Con giữ hộ bố !" Ông vội vàng đáp, lau những giọt nước mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vuon-khoi-dam-lay/chuong-9.html.]
"Được, bố ký cái !" Tôi lấy một tập tài liệu.
Một bản "Thỏa thuận chấm dứt quan hệ nhận nuôi".
"Nhận nuôi... Con... Con ?" Liễu Thắng Lợi ngây .
"Bố giấu thẻ căn cước của con ? Khi con tìm thẻ căn cước, tìm thấy giấy khai sinh của con ở đáy vali." Tôi trả lời ngắn gọn, bỏ qua sự điên cuồng và suy sụp khi thấy tờ giấy đó.
Bố luôn với , và em trai là song sinh. giấy khai sinh cho thấy, sinh em trai nửa năm.
"Liễu Thắng Lợi, tại bố con trai , còn nhận nuôi thêm một đứa con gái nữa?" Tôi hỏi câu hỏi mà thể hiểu .
"Mẹ con khi sinh Long băng huyết, mất tử cung . nhà nghèo, sợ Long cưới vợ, một đứa con gái, thể thu chút tiền sính lễ, tệ nhất cũng thể gả đổi, dù cuộc sống cũng dễ thở hơn." Liễu Thắng Lợi dám , bên cạnh mà trả lời.
Tôi nhịn lạnh.
Không cần hỏi tại nhỏ hơn nửa tuổi mà trở thành chị, cần hỏi nguồn gốc của bất công là gì nữa.
Liễu Thắng Lợi dùng tay run rẩy, ký tên .
Tôi thăm Phan Kế Mai.
Không hiểu vì , bà tin Liễu Long nhảy lầu sớm hơn Liễu Thắng Lợi. Bà quỳ xuống mặt : "Hà, bán con ngày xưa, là bảo mẫu của con. Bà con bế từ thành phố về, con hồi nhỏ trắng trẻo sạch sẽ, cũng giống như một đứa trẻ thành phố – thích ngay . Con tìm bố thành phố của con , họ chắc hẳn là tiền."
Bà quỳ đất, điểm chỉ vân tay lên "Thỏa thuận chấm dứt quan hệ nhận nuôi", dập đầu mấy cái.
Tôi cũng gặp Hàn Tĩnh, cùng với phóng viên .
Tôi hỏi cô : "Theo , 7 hồ sơ học sinh cô sang tay bán , đều là những cô gái thi đậu từ vùng núi . Cô cũng là từ vùng núi , cô hẳn những cô gái từ vùng núi học đại học khó khăn đến mức nào, tại cô làm như ?"
Hàn Tĩnh giật giật khóe môi: "Chính vì cũng từ vùng núi , nên mới các đường nào để cầu cứu. Cô may mắn, gặp một chồng yêu thương cô sâu sắc, tin tưởng cô, giúp đỡ cô. những cô gái khác, vận may như cô! Cô ?"
Tôi cô : "Cô cũng là phụ nữ mà."
Cô khẩy: "Thế nên càng bản dễ dàng gì. Tôi lấy một Bắc Kinh, nhưng cả nhà họ đều khinh thường . Tôi tù, họ liền ép ly hôn, con trai họ cũng đưa nước ngoài – chẳng chỉ vì chê nghèo . Tôi chỉ là một giáo viên của Phòng Công tác Sinh viên thôi, thể làm gì? Cô cũng đừng trách độc ác, chỉ những cô gái từ vùng núi như các , từng trải sự đời, mới dễ bề thao túng!"
…