2
Không khí lập tức tĩnh lặng, nhiều ánh mắt xa lạ xung quanh đều đổ dồn .
Trương Vỹ phản ứng nhanh hơn : "Cô cô cô... cô cái gì đấy! Thấy cô đeo kính trông hiền lành lịch sự thế, là giáo viên, mở miệng bậy bạ thế? Vợ lúc nào trộm tiền của gia đình?"
"Vợ ?" Cô giáo tiếp đón lập tức nắm lấy lời của : "Xem , năm ngoái cô thi đậu đến, chính là bỏ trốn theo ? Còn vợ gì chứ? Hai giấy đăng ký kết hôn ?"
"Cô giáo!" Tôi đỏ bừng mặt, thẻ tên n.g.ự.c cô giáo tiếp đón, đó "Phòng Công tác Sinh viên - Hàn Tĩnh", thế là hít sâu một : "Cô Hàn, tình huống của , thể giải thích riêng với cô."
"Cô đừng nữa!" Hàn Tĩnh lườm một cái, hỏi Trương Vỹ: "Hai sinh con ?"
"Phải, thì ? Không ai quy định sinh con thì học đại học cả chứ?" Trương Vỹ bất bình.
"Thế hai đăng ký kết hôn ?" Hàn Tĩnh hỏi.
"Cô vẫn đủ tuổi, đợi đến lúc đủ tuổi chúng sẽ đăng ký bổ sung." Trương Vỹ rõ ràng đuối lý.
Xung quanh một tràng xì xào bàn tán, còn lấy điện thoại chụp .
Tôi kéo Trương Vỹ một cái, với Hàn Tĩnh: "Cô Hàn, ai với cô là trộm tiền của gia đình? Tôi đối chất với đó."
"Hay lắm." Hàn Tĩnh hừ một tiếng, dậy, lớn tiếng gọi mấy sinh viên ở đằng xa: "Mấy em , đúng , đây!"
Mấy nam sinh cao lớn lập tức chạy đến.
"Đi đến khách sạn ở cổng trường, mời ông già bán m.á.u đến đây – ông lẽ quá yếu , các em lấy xe đạp của cô, đèo ông đến." Hàn Tĩnh , quăng cho mấy nam sinh một chùm chìa khóa.
Ông già bán máu? Tôi và Trương Vỹ , đều mù tịt.
Hàn Tĩnh sang : "Thủ tục nhập học của chúng tạm dừng giải quyết, bây giờ cô giáo cần xử lý một việc cấp bách hơn, chờ một lát nhé."
Hơn mười phút , mấy nam sinh đỡ dìu một , về phía chúng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vuon-khoi-dam-lay/chuong-2.html.]
Là bố !
Mặc dù mơ hồ cảm thấy thể là ông , nhưng khi thật sự thấy ông, cảm giác vạn niệm câu hôi vẫn khiến khỏi rùng .
Bố mặc bộ quần áo rách rưới chỉ mặc khi hót phân bò, cũng tỏa mùi tương tự, ngay cả những nếp nhăn mặt ông cũng dường như sâu hơn. Ông bước run rẩy từng bước, thấy , đột nhiên giằng khỏi mấy nam sinh , quỳ sụp xuống.
Sau đó, ông bò bằng đầu gối về phía , miệng thê lương rên rỉ một tiếng: "Hà ơi –"
Không khí lập tức tĩnh lặng, ánh mắt của tất cả , như tia laser nóng bỏng, đều đổ dồn mặt .
Tôi tự chủ lùi mấy bước. là ai, từ phía dùng hết sức đẩy một cái.
Tôi loạng choạng lao đến mặt bố .
Bố lập tức nước mắt như mưa: "Hà ơi – Con lấy mạng bố con – Con đừng lêu lổng với cái thằng mổ heo vô nữa – Bố xin con... nhà chịu nổi sự giày vò !"
Đầu ong ong. Lúc , dù là kẻ ngốc cũng hiểu , ông bố của , là đến để phá rối đây.
Tôi làm đây?
"Bố!" Trương Vỹ đến mặt chúng , mặt đỏ bừng: "Bố, bố bậy bạ cái gì đấy? Có bố nào làm trưởng bối như bố ? Sao bố mong Hà chứ?"
"Cái đồ súc sinh bắt cóc con gái tao, mày đừng chuyện với tao!" Bố quệt một vệt nước mũi nước mắt, sang với Hàn Tĩnh: "Cô giáo ơi, lãnh đạo ơi, cô làm chủ cho đấy! Con gái đây, nó cùng với cái thằng mổ heo , trộm tiền của gia đình, bây giờ mua bò, cũng tiền mua hạt giống nữa, nó cũng tức đến đổ bệnh ! Tôi đúng là tạo nghiệt mà, sinh một đứa con gái như thế ! Từ nhỏ cho làm một tí việc gì, nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên đấy! Từ nhỏ chịu học hành tử tế –"
"Bố! Bố bậy bạ cái gì đấy? Hà làm việc bao giờ ? Hà từ tám tuổi bắt đầu nấu cơm cho cả nhà bố ! Cô còn bỏng mấy , đều là xin dầu cũ của bố con để chữa trị!" Trương Vỹ tức đến đỏ cả cổ và tai.
"Bố, bố con trộm tiền, , con trộm bao nhiêu tiền, bố bằng chứng gì?" Tôi hỏi.
"Bằng chứng? Mẹ mày chính là bằng chứng! Bà tận mắt thấy!" Bố cô Hàn dìu, dậy, lảo đảo vài cái. Sau đó ông lấy chiếc điện thoại cũ kỹ dùng từ bảy tám năm : "Tao cho mày chuyện với mày!"
Rất nhanh, đầu dây bên truyền đến giọng nhút nhát của , mang theo tiếng nức nở: "Ông già, ông... tìm thấy Hà ? Con bé tiêu bao nhiêu ? Số còn đủ mua hạt giống ? Ít cũng mua hạt giống chứ, thì cả nhà chỉ nước c.h.ế.t mất huhu..."
Tôi đột nhiên cảm thấy thứ mắt thật nực .