Vươn Khỏi Đầm Lầy - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-07-14 09:58:23
Lượt xem: 178

Nhà tiền cùng lúc chu cấp cho và em trai học đại học. Bố gả cho gã đồ tể què ở làng bên, đổi lấy 47996 tệ tiền sính lễ. Em trai học đến năm hai đại học thì đuổi học.

1

Tiền sính lễ cả lẻ, lạ thật đúng ?

– Vừa khéo là học phí và sinh hoạt phí bốn năm đại học của em trai .

Ngày về nhà chồng, của hồi môn duy nhất là một chiếc khăn quàng đỏ thức đêm dệt cho .

Giữa mùa hè nóng nực, vẫn cứng đầu quàng chiếc khăn đó, bộ ba mươi dặm đường núi đến làng bên.

Thợ làm thịt bên cạnh , vai nhấp nhô. Anh với : "Hà , thật cõng em về cũng cõng thôi – em gầy như que củi, chắc còn nặng bằng nửa con heo."

Tôi quát : "Trương Vỹ, im miệng!"

Tôi lòng đầy phẫn uất. Là học hết cấp ba, đương nhiên hiểu thế nào là trọng nam khinh nữ.

Tôi thi đậu Đại học 985, còn em trai chỉ là đại học hạng hai.

Từ nhỏ đến lớn, hễ liên quan đến chuyện của em trai, luôn là đứa xui xẻo gánh chịu hậu quả. Tôi mắng quen , cũng đánh cho sợ . Tôi năm 18 tuổi, sự tẩy não từ nhỏ, thậm chí còn tin rằng em trai mới xứng đáng học đại học, mới xứng đáng thứ.

vẫn phản kháng. Tôi nhịn ăn, giường ba ngày.

Vô ích.

Bố rút dây nịt , đánh ba mươi chín cái.

Mỗi cái đều bật máu.

Cứ mỗi nhát, ông hỏi : "Mày lấy chồng c.h.ế.t luôn trong nhà hôm nay?"

Tôi nghiến răng đáp: "Con học."

Sau đó nắm lấy dây nịt của ông , cố gắng van xin: "Bố, đại học khoản vay hỗ trợ học tập, con và em con đều thể học mà!"

bố : "Em mày lớn chừng , cần sĩ diện ? Dựa khoản vay để học, bạn bè nó sẽ nó thế nào?"

Nhát thứ ba mươi chín giáng xuống mắt .

Tôi lập tức thấy gì nữa.

Khoảnh khắc đó, cảm thấy thật sự sẽ đánh chết. Thế là buông xuôi, : "Bố, con lấy chồng."

Mẹ ngoài cửa, lập tức xông , ôm chầm lấy nức nở.

Sau hơn một tháng dưỡng thương, xuất giá.

Thợ làm thịt Trương Vỹ là bạn cùng bàn cấp hai của . Năm lớp chín, tai nạn, khi dưỡng thương thì bỏ học theo bố mổ heo bán thịt.

Anh đồng ý cưới , điều đó ngờ tới. Khi chúng là bạn cùng bàn, thường xuyên cãi , thậm chí còn tát một cái.

Anh năng hỗn xược, nhưng tính tình . Bây giờ, khểnh như hồi nhỏ: "Giận ? Hà , nếu em thật sự học đại học, sinh cho một đứa con, sẽ chu cấp cho em học!"

Tôi lườm một cái thật dữ dội.

ngờ, thật sự làm .

Năm , sinh một bé gái. Vào ngày đầy tháng, Trương Vỹ một chuyến đến thị trấn, tối về vác theo một cái túi to nặng trịch.

Đó là tất cả sách giáo khoa cấp ba của , đó chằng chịt những ghi chú của .

Tôi cực kỳ ngạc nhiên: "Anh tìm ở ?"

Trương Vỹ : "Mua từ chỗ chú họ của em đấy – em thi đại học là thủ khoa của Trường cấp ba Một của huyện mà, sách giáo khoa của em ông vẫn giữ để kèm thêm cho học sinh khóa !"

Tôi còn ngạc nhiên hơn: "Anh tốn bao nhiêu tiền? Thầy Liễu lúc đó đòi lấy sách giáo khoa của , là để cho một học sinh nghèo khóa dùng mà?"

Trương Vỹ gãi đầu: "Ba trăm tệ." Rồi thêm: "Chính sách cũng hỏi cho em , chỉ cần kỳ thi đại học đăng ký là , em còn hai tháng để ôn tập."

Lúc đó liền bật : "Sao với như ?"

Trương Vỹ ngây ngô: "Vợ thì thương thôi."

Tôi thi đậu , vẫn là Đại học 985 như . Thầy cô phòng tuyển sinh còn đặc biệt gọi điện đến xác nhận: "Em ơi, em rốt cuộc đăng ký trường chúng ? Sao năm ngoái trúng tuyển mà em đến, năm nay đăng ký tiếp ?"

...

Tối hôm ngày Bắc Kinh học đại học, bố tìm đến, giường đất hút thuốc lào bập bập gì.

Tôi và Trương Vỹ đều căng thẳng ông .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vuon-khoi-dam-lay/chuong-1.html.]

Không tin tức lộ bằng cách nào.

Bố cuối cùng cũng mở lời: "Hà, Long xảy chuyện ."

Long, chính là em trai song sinh của , Liễu Long.

Tôi thở phào nhẹ nhõm – hóa chuyện học đại học họ .

Liễu Long đuổi học khỏi đại học.

Vì nghỉ học quá nhiều, thức khuya chơi game liên tục, nên cuối kỳ thi đều trượt hết.

Đây là điều . Còn phiên bản em trai với bố là – bản căn bản kém quá, cố gắng học cũng theo kịp, thức trắng đêm quán net tìm tài liệu cũng .

Năm đầu về nhà chồng, ít khi về nhà đẻ. Mỗi về, bố tìm đủ cách vòi tiền, khiến phiền. Tình hình của Liễu Long, cũng còn hứng thú nữa.

Tôi hỏi bố : "Bố tìm con việc gì?"

Bố liếc Trương Vỹ một cái.

Thế là Trương Vỹ đun ấm nước nữa, bê ấm nước đầy ắp .

Bố , nhỏ giọng hỏi: "Hà, nó đối xử với con ?"

Tôi gật đầu.

Bố hỏi: "Trong nhà con giữ tiền ?"

Tôi giữ tiền. Trương Vỹ, trai là Trương Cường, cùng bố chồng chồng, sống ở sân sân , bình thường ăn cơm cùng . Trương Vỹ cũng là khi kết hôn mới tự chủ về kinh tế – bố giao hẳn quán thịt ở đầu làng cho . Trương Vỹ từng đề nghị giữ tiền, nhưng từ chối.

Bố cam lòng: "Thế nó để tiền ở , con cũng chứ?"

Lòng lạnh ngắt: "Bố, bố bao nhiêu tiền?"

Bố rít lên một : "Mười vạn."

Tôi suýt nữa nhảy dựng lên: "Cần nhiều tiền thế để làm gì?"

Bố xé lớp da môi : "Long , lẽ biếu quà cho chủ nhiệm khoa của bọn nó sẽ ích."

Lúc , Trương Vỹ bước : "Bố, chúng con mười vạn – mà cũng sẽ cho Liễu Long vay ."

Bố nổi giận, nhưng nể nang bố chồng ở sân bên, thế là mặt mày đen sì gì. Đột nhiên ông đánh giá hai cái túi hành lý phồng căng ở cuối giường đất: "Các con định ?"

Nói , ông vươn tay kéo chiếc túi cùng về phía , "xoẹt" một tiếng liền kéo khóa .

Tôi kịp ngăn cản, một phong bì giấy da bò lớn ông kéo – đó là giấy báo nhập học của .

Bố những dòng chữ đó, dám tin dụi dụi mắt: "Con... con thi đậu ? Con thế mà vẫn chịu từ bỏ!"

Tôi thẳng ông : "Phải. Con chứng minh cho bố thấy – con điểm nào kém hơn Liễu Long."

Bố như thấy chuyện : "Chỉ riêng việc con thể nối dõi tông đường cho Liễu gia , thì cả đời con cũng bằng nó!"

Tình m.á.u mủ, cứ thế mà từng chút từng chút cắt đứt.

Tôi vẫn chứng minh bản : "Sau , con chắc chắn sẽ tiền đồ hơn Liễu Long."

Bố khẩy: "Con thế nào cũng chẳng liên quan gì đến ! Con gái gả thì như bát nước đổ thôi!" Nói , ông Trương Vỹ: "Anh là chủ gia đình, một lời , tiền cho vay ? Mối quan hệ thích còn giữ ?"

Trương Vỹ cũng trả lời dứt khoát: "Bố, Hà học cũng cần tiền, tiền dư ạ."

...

Tôi ngờ, bố chạy đến trường để gây sự.

Logic của ông đơn giản – gây sự đến mức thể học, thì cần tiền học phí nữa, Trương Vỹ thể cho ông vay tiền.

Tôi và Trương Vỹ, cùng với con gái Nha Nha, đến Bắc Kinh.

Thông qua một bạn học, chúng thuê một căn nhà cấp bốn ở ngoại ô Bắc Kinh, và một quầy thịt heo. Trương Vỹ tay nghề, chuẩn mổ heo, làm thợ thiến heo khắp các làng – thời đó, nghề dễ kiếm tiền.

Đi cùng chúng còn một thím họ xa. Cô phụ trách bán thịt và trông Nha Nha.

Có một tuyến xe buýt, từ nhà cấp bốn của chúng thể thẳng đến trường . Dù đường qua hơn hai mươi trạm, nhưng cũng hài lòng – như mỗi tối đều thể về nhà với Nha Nha.

Mọi thứ đều hảo.

Chịu khổ chịu cực, đều sợ.

Thế nhưng ngày nhập học, vài câu của cô giáo tiếp đón khiến sững sờ. Cô đảo mắt từ xuống , lớn tiếng hỏi: "Cô chính là Liễu Hà, trộm tiền của gia đình để học ? Nghe năm ngoái cô thi đậu đến, là vì sinh con ?"

Loading...