Vũ Khúc Vạn Linh 1 - Tình yêu và khúc thư hùng - Tập 1 - Chương 3: Hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi
Cập nhật lúc: 2025-07-06 11:35:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Gửi đến ba, đến , và chị hai.
Dù bây giờ đang ở , nhưng con bao giờ quên từng một gia đình ấm êm như thế nào. Con nhớ rõ, rằng ba yêu thương con vô bờ bến, và em cũng ghi nhớ mãi chị gái chiều chuộng em .
Không bao nhiêu năm trôi qua ở Trái Đất, càng rõ liệu nó còn tồn tại nền văn minh nhân loại . đó sẽ mãi là những kỷ niệm trong con, những ký ức mà tâm trí luôn khắc ghi.
Có chuyện , con nghĩ cả nhà nhất định mừng. Bây giờ con đang sống , hạnh phúc đó. Mọi ? Con gặp , dù chính bản cũng rõ vì .
Chỉ là hai đứa hiện sống chung một nhà, mong ba và chị hai thông cảm cho. Xin cứ yên tâm, bởi tên nhóc đó chẳng dám động con khi cưới . Mà lẽ sang năm là bọn con kết hôn .
Đây là một hành tinh lạ tên là Vạn Linh Giới, còn nơi chúng con sinh sống là ngôi làng biên cương giữa Vương quốc Lotussia và Vạn Yêu Quốc Anima. Ở đây cả con , và yêu thú hóa hình, cặp vợ chồng hàng xóm tộc gấu nhưng ở đây gọi là thỏ nâu, sai sai làm á.
Còn cô bé vô cùng dễ thương tên Jeanne Fenrissa, yêu quái sói bạc hàng xịn đấy. Con vô tình gặp Jean khi hái nấm, con bé khá thích con và thường sang nhà ăn ké cơm. Mỗi tội, nó cứ gì đó khá bí ẩn…
Sau cùng thì, tụi con đang hạnh phúc vì ban cho một cơ hội bên thêm nữa. Và , con đảm bảo chúng con sẽ đánh mất nữa , chắc chắn sẽ thế hệ của hai đứa con sinh tại Vạn Linh Giới .
Lời cuối, con yêu ba , em yêu chị hai, yêu nhiều. Nếu , mong rằng mai gia đình chúng thể đoàn tụ tại đây.
Từ con gái của ba , từ em gái của chị hai Thiên Tuyết. Thân ái.
Trần Thiên Băng.”
Gấp bức tâm thư xong, khẽ mỉm dù trong lòng chất chứa bao vấn vương. Quay , về chiếc giường ấm êm mà hai đứa thường ngủ chung, vẫn đang say giấc. Cơ mà cái tướng ngủ trông kỳ cục quá, thẳng đuột, hai bàn tay đan đặt lên bụng.
“Cha nội lúc ngủ kiểu đó ?” - Tôi gãi đầu tự hỏi chính , một câu hỏi mà chẳng cách nào lý giải.
Thế nhưng cũng chính điều đó phần nào khiến nhịn nổi mà bật . Với tay tắt đèn, cả căn phòng tối khi mất ánh sáng. thật kỳ lạ, đèn bàn sử dụng một viên đá thể phát sáng. Quả ngoa với một thế giới sự xuất hiện của phép thuật, thật đáng kinh ngạc.
Tôi cầm theo bức thư, tiến giường hôn lên trán , nhón gót nhẹ nhàng bước cửa nhà. Bấy giờ là nửa đêm, ngoài trời tối đen chỉ còn ánh trăng mờ cao.
Đưa lá thư lên, dùng phép mà Jeanne dạy cho để đốt nó . Đứng những tàn lửa bay lên trung, trong lòng thầm mong nguyện ước sẽ ngày như mong . Tôi chắp tay, chậm rãi quỳ xuống cúi đầu trời cao thầm với lòng thành tâm nhất thể:
“Trời cao ơi, liệu Ngài thấy lời con? Từ sâu trong trái tim lấy ấm và nhịp đập, Trần Thiên Băng con xin gửi lời cầu nguyện đến nơi đầu ngọn gió, mang theo ước vọng nhỏ nhoi gặp gia đình thêm nữa.”
Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tro tàn của bức thư cuốn về nơi xa. Cái lạnh cũng khiến rùng , vô thức xoa lấy hai bên bắp tay.
Bất ngờ , thể thấy thở trắng xóa của chính trong khí. Giờ mới nhớ , hơn nửa năm từ khi hai đứa gặp giữa mùa hè. Trùng hợp, đó là thời điểm chúng gặp ở thế giới cũ.
“Vậy là chuẩn đón năm mới ở thế giới xa lạ… Cùng …” - Tự với bản , cả cơ thể chợt run lên vì lạnh khi cơn gió lướt qua cổ . - “ Ây trời ơi lạnh quá!”
“Xong ? Chú ý sức khỏe , thưa nương tử.”
Giọng dứt, một chiếc áo choàng lông ấm áp phủ lên đôi vai co rúm của . Cách gọi “nương tử” đậm chất phim chưởng , và ngay tại đây lúc , chỉ thể là mà thôi. Tôi chậm rãi , đúng là tỉnh giấc và ngoài tìm . Nghiêng nhẹ đầu , tò mò hỏi:
“Sao thức ? Thấy đang ngủ ngon mà?”
Anh đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm ngẩng lên. Khoảnh khắc , cứ ngỡ sẽ hôn nhưng thế. Anh cọ mũi với , nhỏ giọng đáp :
“Căn phòng nhỏ vơi ấm của nàng, điều đó khiến tài nào ngủ ngon .”
Ây trời, cách chuyện kiểu gì thế ? Hết “nương tử” đến “nàng”. Tôi áp sát, tựa hẳn cơ thể và khẽ:
“Anh đó nha, lúc nào cũng nịnh em.”
“Nịnh vợ tương lai gì sai nào?” - Anh hỏi trong khi tay vẫn còn giữ cằm , và hai đứa thật sự chạm môi với . - “ ?”
Tôi đỏ mặt gật đầu thuận theo, vì lời quả thật hợp lý, dù vẫn cảm giác lạ. Người con trai luôn là , luôn tỏ là ân cần dịu dàng khi bên . Cũng chính bởi điều đó, thế nên năm xưa mới lòng, để mở rộng trái tim chừa một vị trí cho .
Suốt những năm tháng tiểu học, cố gắng để chứng minh bản với bạn đồng trang lứa. những gì nhận chính là sự ganh ghét đố kỵ, đó dần trở thành trung tâm của sự bắt nạt, cô lập của bọn họ. Đó cũng là lúc khép với xung quanh, còn kết bạn nữa.
Cho tới khi cấp hai, quen một cô bạn và trở nên thiết từ bao giờ . Đến giờ vẫn quên tên nhỏ, là Trần Ngọc Linh. Một cái tên hiếm gặp như nhưng thật , như viên ngọc lung linh tỏa sáng.
Nói chứ nhỏ phiền gần như mỗi ngày, thậm chí là bám theo rời. cũng nhờ đó, mới tình bạn thật sự là gì, tâm tình cũng dần dịu . Nếu , vẫn mong ích kỷ gặp Linh, vì thật lòng quý nhỏ.
“Bà đang ở Linh? Liệu tụi còn gặp nữa ?”
Không bao nhiêu thầm nghĩ về Linh, vì tất cả, nhỏ là đứa bạn nhất của đời mà. Tuy , Linh trân trọng duy nhất ngoài gia đình . Người đó xuất hiện trong lúc cần nhất, và xóa tan bóng tối đeo bám dai dẳng trong cuộc đời .
Đang chìm những suy nghĩ về ngày xưa của , bàn tay chợt nâng mặt . Nhìn mắt , thấy bóng hình phản chiếu trong đó. Rồi mở lời, mang đậm sự dịu dàng ấm áp:
“Vào nhà thôi, ngoài lạnh lắm. Tụi vẫn thích nghi với khí hậu .”
“Ừm.” - Tôi khẽ gật đầu, nắm lấy bàn tay phần vạm vỡ của . - “Nghe theo hết.”
Lại về , xem việc kề bên giúp vơi ám ảnh xưa . Bởi dạo ngủ ngon, gặp ác mộng nữa, dù giật giữa đêm cũng mất ký ức tạm thời như . Tinh thần dần hơn, ánh mắt bơ phờ còn. Quá trình xóa nỗi đau và chữa lành vết thương lòng cho , xem thể dễ dàng hơn .
Sau khi treo áo choàng lên chiếc móc tường, hai đứa chần chừ mà chui hẳn trong chăn vì thời tiết quá lạnh dù lò sưởi luôn mở. Nhiệt độ e là chỉ mười mấy độ thôi, thêm khí ẩm vùng Manteiv, khí lạnh càng thấm sâu tận xương tủy hơn. Rúc trong để tận hưởng ấm mang đầy cảm giác an , khẽ hỏi:
“Ngày mai sẽ cùng Victor hả?”
“Ừ, mong sẽ gì đó giá trị.” - Anh đáp, trong khi ủ ấm trong tay. - “Anh tiền, thật nhiều tiền.”
Tôi hiểu đang làm gì, và rõ mục tiêu mà hướng đến. Không gì khác, ngoài lễ cưới của cả hai, chỉ bấy nhiêu thôi. vẫn lo lắng cho sức khỏe của , liền lên tiếng căn dặn:
“Đừng cố quá nha, em gì .”
“Anh .” - Bàn tay xoa lên đầu , vuốt nhẹ mái tóc dài mà luôn chăm sóc kỹ lưỡng. - “Giờ thì ngủ , khuya .”
“Ưm, ngủ ngon.”
…
Đã qua đến giữa tháng mười hai, một năm mới cũng đang đến gần hơn bao giờ hết. Tôi vẫn luôn tự hỏi một điều, đó là năm mới ở vùng Manteiv sẽ như thế nào? Liệu giống Tết Nguyên Đán của Việt ?
Lý do thắc mắc như , đó là vì Manteiv nền văn hóa khá tương đồng với Việt Nam thời phong kiến trong sử sách. Nhất là trang phục, hệt những gì thấy trong tranh vẽ khởi nghĩa Mê Linh của Hai Bà Trưng.
Trong những ngày qua, khí cuối năm trở nên nhộn nhịp hơn khá nhiều. Màu đỏ của những đèn lồng, vải lụa gần như giăng kín cả làng. Ở cổng làng, cờ Manteiv cũng dựng lên. Hai bên là quốc kỳ của hai nước, ba lá cờ đỏ rực phấp phới thật .
Tôi bước ngoài với túi rác tay, nhà khi để đúng vị trí tập kết rác. Trong khi rửa tay, thu hút bởi cảnh quan của nơi đây nên ngẩng mặt lên. Dãy núi cao hùng vĩ kéo dài bao nhiêu, thêm dòng sông lạnh giá mùa đông, một khung cảnh thật tuyệt.
Điều làm hứng thú nhất, đó là những ngọn cờ đỏ rực những con đường mòn đồi, khiến cả sườn đồi rực một sắc đỏ. Chúng khiến nhớ quê hương dịp Tết đến xuân về, vẫn là màu đỏ rợp trời phấp phới. Bất giác, rảo bước, một tay áp lên ngực, tay còn nhẹ nhàng đưa lên trời cao, miệng hát vang khúc ca:
“Kìa… Hồn thiêng sông núi, từ xa vọng về. Ta chung lo ngăn giặc thù, mai mốt đây , non sông tươi thắm, ngày về vinh quang…”
“Ái chà!” - Một giọng trong trẻo pha lẫn sự trưởng thành, mang theo ngữ điệu đầy tán dương cất lên từ ngoài cổng. - “Băng của làng hát thế?”
“Chị Helen?”
“Chào em!” - Helen vẫy tay tươi .
Chị là vợ của Victor, một chị hàng xóm sở hữu mặt xinh dáng chuẩn ba vòng, vô cùng bụng đến khó tin. Dáng cao, mặt xinh, trông chị thật hảo cùng đôi tai gấu đầu. Để mà , chị quá , đến nỗi mê mẩn lòng .
Nhắc mới nhớ, bé Jeanne mới mười hai tuổi nhưng cũng dáng mỹ nữ . Lẽ nào, yêu tộc ở đây ai ai cũng là tuyệt sắc giai nhân ?
Có điều khác với Victor, chị thuộc chủng tộc gấu tuyết, ừm thì gấu Bắc Cực ở Trái Đất… Chắc nhỉ? Và loài của chị vẫn gọi là gấu, chứ xếp tên gọi tộc thỏ nâu như Victor. Đến giờ vẫn hiểu tại là thỏ nâu? Nghe lú thật sự.
“Sao núi mà hát thế Băng?” - Chị hỏi.
Helen thường để mắt đến hai đứa để phòng trường hợp , chủ yếu do bọn thể chất quá yếu so với họ. Mà đúng thôi, bọn là kéo đến Vạn Linh Giới chứ cư dân sinh tại đây . Xét thấy cơ địa khác là chuyện dễ hiểu cả.
Có vẻ Helen từ khu chợ về và tiếng hát của thu hút. Được khen thì vui đấy chứ, mỗi tội chút ngại khi bản vô thức hát lên khi cao hứng. Đôi gò má trở nên nóng nhẹ, khẽ gãi đầu đáp:
“À thì, em núi non cao ngút nên...”
“Thì chị gì nào?” - Helen nhún vai nhoẻn miệng , hướng về mà bước. -”Dù thì, chị hứng thú với giọng hát của em. Giai điệu dù nhẹ nhàng buồn bã, thế nhưng lời ca hào hùng đến lạ.”
“Helen đúng đấy chị.”
“Ôi giật cả ! Trời đất ơi!”
Tôi hét toáng lên khi gương mặt cùng mái tóc màu bạch kim của Jeanne chồm từ bên vai . Khoảnh khắc , trái tim đập thình thịch náo loạn, như xé lồng n.g.ự.c để nhảy ngoài dạo chơi.
Con bé , vốn thế bí ẩn thì thôi , cái đó ý kiến vì ai cũng sự tình riêng. mỗi xuất hiện, thật tình nó cứ như từ hư mà chui , đau tim tim thật đấy.
“Ôi tim …”
Tôi ôm n.g.ự.c thở hổn hển, Jeanne với ánh mắt… Có lẽ là hoảng loạn chăng? Con bé chắp tay lưng, tóc phất phơ ánh bạc cùng chiếc đuôi đồng màu, ngoe nguẩy trông vô cùng đáng yêu. cùng, khó chối bỏ sự thật rằng bản tính hỡi ơi quá .
“Jean! Em làm chị suýt tim đấy!”
“Ài dà… Do loài Trái Đất yếu quá chứ.” - Con bé nhún vai tỏ vô tội. - “Ai nghĩ một Giới Du Hồn dễ giật như ?”
Giới Du Hồn là cách mà cư dân ở đây gọi hai đứa , cũng như những từ thế giới khác đến khi qua đời. Đó cũng là cách gọi vắn tắt của linh hồn du hành qua các thế giới, là đấy.
Về phần con bé , rõ ràng nó sai mà còn trêu nữa cơ đấy. Tôi nhăn mặt cay cú, thẳng đưa tay búng thật mạnh giữa trán Jeanne.
Tôi chắc chắn yếu so với cư dân ở đây, nhưng vì lý do nào đó mà Jeanne bật ngửa ngã nhào. Helen thấy thế cũng kinh ngạc tột độ, hết Jeanne mà nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vu-khuc-van-linh-1-tinh-yeu-va-khuc-thu-hung/tap-1-chuong-3-hanh-phuc-chi-don-gian-the-thoi.html.]
“Ối dồi ôi trán !” - Jeanne ôm trán hét ầm lên, gương mặt lộ vẻ đau đớn, mắt rớm lệ kinh ngạc . - “Cái quái gì thế?! Sao lực tay chị mạnh ?!”
“Cái …”
Tôi bàn tay , nỗi hoang mang nhanh chóng bao trùm lấy bộ tâm trí. Rõ ràng cũng giống , vô cùng yếu so với cư dân Vạn Linh Giới, mà một phát khiến Jeanne văng . Nỗi hoang mang bao trùm lấy , nhưng tạm thời bỏ qua điều đó, tiến đến hỏi han con bé:
“À thì… Chị rõ nữa. Em bé Jean?”
“Có á?”
Jeanne lồm cồm bò dậy ôm trán suýt xoa, đôi mắt đỏ rực hoang mang kém gì , và thể thấy gương mặt phản chiếu trong con ngươi . Sau một lúc vật lộn vì đau, Jeanne chống tay dậy, cúi nhẹ phủi bụi khỏi cơ thể tự chỉ trán đáp với thái độ trách móc:
“Chị , tưởng chị búng bay não ! Em là yêu tộc mà thiếu điều thấy tổ tiên luôn ! Làm thế nào mà lực tay của chị mạnh đến thế chứ?”
“Chị… Chuyện … - Tôi ấp úng, giải thích làm . - “Chị cũng … Mà, em chứ Jean?”
“Hơi đau, nhưng c.h.ế.t .” - Jeanne thở dài lắc đầu. - “Khó hiểu chị thật, em sẽ tìm hiểu .”
Tnghia
Không chỉ Jeanne, chính cả bản cũng đang chuyện gì đang xảy . Không lý nào thể gây thương tích cho yêu tộc . Có lẽ con bé sẽ tìm gì đó để lý giải, mong là . Chợt Jeanne bước đến gần , dường như dẹp qua vấn đề nãy, con bé hí hửng hỏi:
“Bỏ qua vụ đó ! Bài hát là gì chị? Lời nhạc thật oai hùng.”
“Đó là trích đoạn Mê Linh biệt khúc của vở cải lương Tiếng trống Mê Linh ở quê hương chị. Vở tuồng kể về giai thoại chị em Trưng Trắc Trưng Nhị. Để báo thù cho chồng của Trưng Trắc là Thi Sách Tướng quân, hết là rửa mối hận non sông, hai Bà nổi dậy khởi nghĩa chống giặc Đông Hán, tự xưng vương một cõi. Thụy danh Trưng Thánh Vương, thường đời gọi là Trưng Nữ Vương Hai Bà Trưng.”
Kể cho Jeanne về lịch sử nước nhà, lấy làm tự hào với một trong những dấu ấn chói lọi trong dòng chảy bốn ngàn năm của Tổ Quốc yêu.
Jeanne lẫn Helen im lặng, chú tâm lắng từng câu chữ trong lời kể của . Điều đó làm cảm thấy vui, bản thể lan tỏa dòng lịch sử hào hùng của dân Bách Việt đến thế giới , thật tuyệt.
“Đáng tiếc… Không lâu khi xưng vương, Hai Bà cũng bởi chênh lệch lực lượng và sức mạnh mà thua trận. Bị giặc đuổi đến đường cùng, Hai Bà Trưng gieo xuống sông Hát tự vẫn, bảo khí tiết. Trời Nam nữa u tối khi Bắc thuộc hai.”
Tôi ngừng kể, dường như do dòng m.á.u Bách Việt chảy trong tim, bất giác bồi hồi khi nghĩ đến lịch sử chỉ là đau thương. Nhìn lên bầu trời cao vời vợi, nhớ quê nhà, nhớ nơi sinh .
Dẫu ở , vẫn mang trong dòng m.á.u con dân nước Việt, mãi mãi là . Tôi thở dài tự hào, nữa tiếp tục:
“Dù trị vì chỉ ba năm, từ năm bốn mươi đến bốn mươi ba công nguyên, nhưng Hai Bà Trưng vẫn lưu danh muôn đời, trở thành một trong những trang sử hào hùng của quê hương chị.”
“Thật oai hùng… Thân nữ nhi nhưng tự xưng vương chống giặc.” - Jeanne mở lời xen , mắt hướng lên trời cao vời vợi, âm giọng gì đó khác khi. - “So với đám trai tráng chỉ cúi đầu chịu sai khiến của ngoại bang, Trưng Nữ Vương quả thật càng làm đời kính nể.”
Tôi nhận biểu cảm Jeanne đổi, tựa chừng ẩn chứa muôn vàn tâm sự khó . Xem đoán đúng, thế của Jeanne vốn tầm thường, lẽ là con nhà quan đại loại . cùng thì vẫn hỏi sâu gia cảnh khác, liền lựa lời chuyển chủ đề:
“À mà em đến tìm chị gì ?”
Nghe câu hỏi của , bấy giờ Jeanne như chợt nhớ đến mục đích đến ngôi nhà nhỏ . Cô bé đưa tay vạt áo, lấy ba chiếc túi vải bé tí, lọt thỏm trong lòng bàn tay. Rồi Jeanne cầm tay , trao ba túi vải đó cho và dặn dò:
“Em việc gấp trong nay mai. Anh chị ở đây, nếu gặp rắc rối thì liên hệ trưởng làng, nhờ lão xin quan giúp đỡ. Trường hợp rắc rối mà cả trưởng làng lẫn quan quyền thể giải quyết, khi đó chị hãy mở túi , trong đó sẽ thứ chị cần.”
Này như mấy bộ phim chưởng mà từng xem nhỉ? thái độ con bé nghiêm túc quá, xem sắp tới sẽ gặp một thời gian dài đây.
Nói xong, Jeanne liền rời một cách vội vã. Dường như con bé thật sự đang vấn đề gì đó cần giải quyết gấp.
Khi ngang qua Helen, Jeanne gì đó tai chị và chỉ thoáng thấy chị gật đầu với gương mặt trang nghiêm như cấp .
Jeanne rốt cục là ai mới chứ? Sao Helen tỏ tôn kính với con bé như ? Tôi định gần hỏi Helen cho rõ chuyện, nhưng lập tức sự chú ý của chuyển hướng.
Nơi con đường mòn ngoài , một bóng hình quen thuộc đang hướng về đây, về ngôi nhà nhỏ . Vóc dáng lẫn , đó chính là , bên cạnh là Victor chồng của Helen.
Dù tính tò mò thật, nhưng chỉ cần là thì sẽ bỏ qua thứ để dành ưu tiên cho - mà yêu. Thế là, quên chuyện của Jeanne, vội bước nhanh cổng. Chờ đến gần, đưa tay lưng, nhoài đón bằng nụ tươi nhất thể, cất tiếng chào :
“Mừng về nhà, yêu.”
Tôi dùng bộ tình cảm của để đón mừng trở về một ngày săn, một điều mà cho là thường tình. Thế nhưng, vì lý do nào đó mà ngây như trời trồng, đôi mắt rời khỏi dù chỉ chốc lát.
Thấy lạ, ngỡ rằng thương trong lúc săn, làm lo sốt vó. Bước đến gần hơn, sờ soạng kiểm tra thể hỏi trong lo âu:
“Anh ? Bị thương ở hả?”
“À .”
Anh như bừng tỉnh khỏi cơn say, gãi đầu trừ với một biểu cảm vô cùng hạnh phúc hiện rõ mặt. Tôi thể thấy mũi đỏ, rõ do lạnh bởi xúc động. Anh đặt tay lên đầu , hít một nhẹ nhỏ giọng:
“Chỉ là, về đến nhà một đang đợi… Cảm giác thật tuyệt.”
Rồi hiểu luôn. Anh đang vui, vui vì con gái đang đợi chờ về, dẫu cho đây chỉ là một điều giản đơn. Chợt nhớ đến chuyện của Jeanne, đầu thì con bé hiện nguyên hình con sói lông bạc cao đến ba mét, phóng thẳng rừng sâu. Helen bước bên cạnh Victor hai đứa , chị cất lời:
“Thôi, cũng trễ , bọn chị về luôn đây.”
“Anh chị ở ăn cùng bọn em .”
Vừa , nắm lấy tay Helen. Dường như, phần nào xem chị như của . Thật lòng mời chị dùng bữa chiều cùng, thế nhưng Helen lắc đầu và :
“Chị cảm ơn, nhưng Lily vẫn đang ở nhà đợi. Lần chị sẽ dẫn con bé sang, nha?”
Helen với Victor một cô con gái đáng yêu, nên thể hiểu chị chậm trễ để về nhà. Dù thì, vẫn khó tránh cảm xúc hụt hẫng trong , vì thật lòng mong dùng bữa cùng chị.
“Gửi lời hỏi thăm đến con bé giúp em nha.”
“Ừm. Chị sẽ nhắn Lily.”
Helen vui vẻ gật đầu, trông chị thật xinh , và tỏa khí chất của một hiền, một vợ đảm. Nhìn chị, nghĩ đến tương lai, một tương lai mà và chính thức đạt mục tiêu chung. Bỗng chị gần hai đứa , chỉ là vì , chị chuyển hướng sang với ánh mắt thấu hiểu dặn dò:
“Chị em cố gắng kiếm tiền để nhanh chóng cưới Băng, nhưng cũng đừng cố quá. Victor bao với chị , em luôn săn đuổi những con ma thú mạnh vì chúng giá trị cao, và bất lực khi khuyên em. Bản em hiểu, Băng cần nhất là em, ai khác chị chứ với Băng thì hạnh phúc đơn giản lắm em . Con bé chỉ cần em thôi, đừng bao giờ liều mạng, để hối hận thì trễ.”
Liều mạng ư? Tôi như điếng hồn khi lời đó, và chắc chắn Helen cố tình cho , chỉ khiển trách riêng mỗi . Tôi gần như toát mồ hôi lạnh.
Có thể thấu nổi cảm giác của ở , nhưng phần nào hiểu nỗi mất mát . Và, sợ mất . Dù cho bản đang chút bực tức, vẫn lớn tiếng với khi còn khác.
“Vậy, chị với Victor về đây. Hai đứa nhà , bắt đầu lạnh nữa đấy.”
“Dạ, chị cẩn thận.”
Tiễn Victor và Helen xong, cùng đóng cổng trong nhà. Trong khi theo , thấy một vết thương ẩn vai áo, thấm m.á.u chiếc áo choàng giữ ấm. Chuyện liều mạng kiếm tiền, để khiến bản thương, nó thật sự khiến mất bình tĩnh.
Không bao dặn dò giữ an , nào khỏi nhà cũng quen nhắc nhở, thế mà… Tôi khép cửa chính nắm lấy tay kéo về phía , nổi giận nghiến răng, nghiêm mặt tra hỏi:
“Rốt cục làm gì ở ngoài đó hả? Anh làm gì mà thương như ?”
“Anh…” - Trước sự tức tối của , tỏ ngập ngừng. - “Chỉ là, nhanh chóng kiếm tiền.”
Không bao với , rằng đừng bao giờ đặt nặng vấn đề kiếm tiền đến như . Chẳng thể ngờ , còn che giấu những liều mạng chỉ để thêm tiền mà chút . Nếu Helen , lẽ đến khi c.h.ế.t hai cũng chút nào.
Suýt chút nữa vung tay tát vì cơn giận của , thật may khi lý trí ngăn làm điều đó. Tổn thương để trong tim khi , bấy nhiêu quá đủ . Tôi cần thận trọng, tránh gây thêm nỗi đau nào khác cho . cùng, việc vì tiền mà cần mạng như thật an lòng.
“Một chiếc nhẫn đối với em đủ lắm , đừng để em ngày ngày chờ trong nỗi bất an.” - Vừa , ngẩng mặt sức cầu xin. - “Anh coi như vì em, đừng làm chuyện nguy hiểm, ?”
Có lẽ, sự lo lắng của chạm đến trái tim phần ngoan cố của , và thể thấy lộ vẻ hối hận. Anh ôm lấy , lạ vòng tay thoáng qua trong thật chặt nhưng cảm nhận chút nào gọi là đau. Gục đầu cổ , :
“Anh xin , sẽ bán mạng nữa.”
“Hứa , giữ lời ?” - Tôi hỏi để tìm sự xác nhận từ .
Bất ngờ , đưa tay xốc nách , một nhấc bổng khỏi sàn nhà đặt lên mặt bàn. Hành động nhanh đến nỗi kịp phản ứng , và khi nhận thì áp sát cận kề. Anh chồm đến, đôi tay ghì chặt hai bàn tay bàn khiến nhúc nhích nổi, nhỏ bên tai:
“Anh hứa nếu thể thực hiện, em hiểu mà ?”
Tôi vẫn còn đang giật vì xốc cả lên, nên chỉ gật đầu lia lịa theo. Bỗng, hôn lên môi một cái và buông lời ngọt ngào:
“Chuyện , hứa với em. Anh sẽ để em chờ trong lo lắng nữa, hứa đấy.”
“Em tin .”
Tôi đáp, bờ môi lệnh mà nhoẻn miệng khúc khích khi gần . Anh hiểu cho nỗi lòng , chẳng còn lý do nào tiếp tục giận dỗi, điều đó chỉ làm rạn nứt tình cảm của hai đứa. Được đà làm nũng, dang rộng đôi tay, ngửa ngẩng mặt đòi hỏi:
“Em đói .”
Tôi trực tiếp, thế mà hiểu ý ngay lập tức. Anh để chờ, một tay đưa qua nâng lấy hai đùi , một tay đỡ lấy lưng nhấc khỏi bàn. Được bế tay, cảm giác như một đứa trẻ. Hẳn vì kém mấy chục năm tuổi đời, mặc cho sự thật sinh .
Tôi vòng tay ôm lấy cổ , hôn lên gò má mà tiếc nuối, vì chẳng hiểu mất một chút mỡ so với ngày xưa. , sẽ vỗ béo từ giờ, thường , con gì nuôi cũng sẽ thịt thôi nhỉ? Nuôi tên xong thịt, chắc ai gì ha.
“Em yêu .” - Tôi khẽ bên tai , trong khi bế tay.
Thật ấm áp bao. Anh nâng niu như báu vật, lo cho hơn cả bản , điều đó khiến đủ hạnh phúc . Chợt , thốt một câu khiến tim đập loạn cả lên:
“Anh đủ tiền . Cửa hàng trang sức đầu làng sắp mở, cùng em chọn nhẫn.”
Đây quả đúng là điều trông chờ bấy lâu nay, một ước nguyện nhỏ nhoi luôn mong mỏi. Chọn nhẫn xong, là tiếp theo sẽ đến ngày chính thức gả cho .
“Ba ơi, chị hai ơi, Băng sắp gả nè!”
Tôi thầm nghĩ, mừng rỡ ôm chặt lấy cổ rúc , những giọt nước mắt rơi xuống má. Quả thực, hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi.