Sáng sớm hôm , vợ   làm. Em cũng làm việc ở trường học giống như bố vợ.
 
Tôi lấy mấy chiếc camera giấu kín  và lắp đặt chúng trong nhà. Làm thám tử tư suốt bao nhiêu năm,   từng nghĩ rằng  ,    lắp camera ở chính nhà . Thế  thì chẳng  là “đèn nhà ai nấy rạng” ?
 
Tôi  tự giễu, rời nhà  tiếp tục theo dõi Vương Chí - tình nhân của vợ.
 
Tôi  chỉ trả thù vợ mà còn  trả thù tình nhân của em.
 
Vương Chí làm trong ngành làm  và thẩm mỹ. Mấy năm ,  khi về nước,   mở mấy chi nhánh spa làm   giá trị thị trường lên đến hàng trăm triệu, trong thành phố của chúng ,  cũng  coi như là  trong giới trung lưu giàu  .
 
Tôi   vì     quan hệ với vợ , cũng  hiểu vì  vợ   cặp kè với lão già trông bình thường . Vì tiền? Vì hư vinh? Vợ   thể nào là  như !
 
Linlin
Tôi bình tĩnh  và suy nghĩ. Vợ  yêu cái ,   khả năng là em đến chuỗi thẩm mỹ viện của Vương Chí  quen .
 
Hừ! Vợ  đúng là dơ bẩn hết mức!
 
Ngày hôm đó,  tiếp tục theo dõi Vương Chí và phát hiện  rằng   còn tìm vợ  nữa. Đến tối, vợ  gọi điện và bảo  về nhà  đẻ ăn cơm cùng  vì hôm nay là sinh nhật của  vợ.
 
Tôi đặt một chiếc bánh sinh nhật, lái xe chở vợ về thẳng biệt thự của  em.
 
Mẹ vợ  mở một công ty nhỏ trong thành phố, bà  khối tài sản  giá trị chừng mấy trăm nghìn tệ. Mẹ vợ yêu tiền, khi  và vợ kết hôn, bà  nhận năm trăm nghìn tệ tiền sính lễ từ . Để gom đủ  tiền sính lễ , bố     bán hết  thứ, vay mượn  nhiều tiền mới khiến  vợ hài lòng. Sau khi chúng  cưới ,  vợ thường xuyên trách  kiếm  ít tiền,   tiền đồ.
 
Vừa nghĩ đến những chuyện ,   lắc đầu trong sự bất lực. Trong cả gia đình ,   ai coi trọng , ngoại trừ vợ .
 
Tôi  em yêu , nhưng    vì  em  phản bội .
 
Nghĩ  thì thấy thật nực .
 
Tôi đưa vợ đến biệt thự nhà  em. Vừa  nhà,   thấy bố vợ đang  chuyện với một  đàn ông. Sau đó, đồng tử của  lập tức giãn !
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-va-me-vo-ngoai-tinh-voi-cung-mot-nguoi-toi-phat-dien/chuong-2.html.]
Dù  đàn ông   hóa thành tro  cũng nhận ! Hắn chính là Vương Chí, kẻ  gian díu với vợ  ngay trong nhà !
 
Sao  cũng ở đây?
 
Vợ  cũng sững sờ, trong mắt em ánh lên sự kinh hãi. Sau đó, em lén  , cố gắng giữ bình tĩnh.
 
Bố vợ thấy chúng  về thì sắc mặt ông cũng chẳng  hòa hoãn gì. Tuy nhiên, ông vẫn giới thiệu: “Lão Vương, tiện đây,  giới thiệu với ông: đây là con gái  - Bạch Uyển, đây là con rể .”
 
Vẻ đắc ý thoáng ánh lên trong mắt Vương Chí. Hắn ,  dậy và : “Con rể trông thật là phong độ ngời ngời, đúng là xứng đôi  lứa với con gái nhà chúng !  ? Tiểu Uyển, nhiều năm  gặp, Tiểu Uyển càng ngày càng xinh  đó.”
 
Vợ  tái mét mặt mày. Em thấy vô cùng  hổ nên cúi đầu,   năng gì.
 
Tôi bắt tay Vương Chí một cách thờ ơ. Bố vợ -   bên cạnh - : “Anh bạn già, thằng con rể  của  chỉ  cái mã ngoài thôi, chẳng  chí tiến thủ gì,  dịp thì nhờ ông nâng đỡ nó một chút.”
 
Vương Chí  và : “Không thành vấn đề, chỉ cần con gái nhà chúng  đồng ý là , đúng  Tiểu Uyển?”
 
Vợ  gật đầu với gương mặt đỏ bừng.
 
Tôi nắm chặt nắm đấm, thực sự  đánh cho Vương Chí một trận. Hắn chòng ghẹo   mặt   như thế, cốt chỉ để sỉ nhục vợ  mà thôi. Thế nhưng, vợ  cứ im lặng như  thì rõ ràng là em  quen với trò chơi chữ của Vương Chí .
 
Các  coi  là thằng ngốc ?
 
Lúc ,  vợ cũng đến. Dù  ngoài năm mươi tuổi nhưng bà  vẫn còn phong độ và duyên dáng. Khi thấy  chỉ mang tới mỗi chiếc bánh kem thì bà lập tức sa sầm nét mặt: “Anh đúng là  thật. Sinh nhật  mà  chỉ mang mỗi cái bánh kem thôi ?”
 
Vợ  vội vàng lấy  một chai nước hoa từ túi xách và : “Mẹ, ông xã con  chuẩn  quà cho  , chỉ là  lấy  thôi ạ.”
 
Mẹ vợ nhận lấy nước hoa trong sự khinh bỉ. Lúc , bà mới thôi.
 
Sau đó, chúng  bắt đầu ăn cơm. Tôi   một lời nào mà chỉ lắng  cuộc trò chuyện giữa bố vợ và Vương Chí. Lúc ,  mới  bố vợ,  vợ và Vương Chí là bạn học chung thời đại học, họ  quen   suốt gần ba mươi năm . Gần đây,  vợ cũng góp vốn  công ty làm  của Vương Chí, bà  đầu tư  đó mấy triệu tệ ,  thể  là  vợ  bỏ tất cả tiền mặt trong nhà  đó.