Tạ Liễm Chu dường như chẳng hề ngạc nhiên.
Hay đúng hơn là tập mãi thành quen.
Anh đưa tay vén góc chăn cho , dường như ý định để xuống giường.
"Em vệ sinh."
Tạ Liễm Chu khựng một chút, đó cũng chiều ý mà xốc chăn lên.
"Anh dìu em, hoặc là bế..."
Tôi giật , vội gạt phăng bàn tay đang vươn tới của .
"Không cần !"
Chuyện ... hổ c.h.ế.t .
Em cũng chân.
Kết quả chân chạm đất, đầu gối mềm nhũn, cả ngã nhào về phía .
May mà Tạ Liễm Chu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy , mới ngã.
"Chuyện là..."
Sao thế ?
Tạ Liễm Chu giải thích:
"Có lẽ là do ngủ quá nhiều, hoặc cũng thể là di chứng của vụ t.a.i n.ạ.n xe."
Nói , bế bổng lên.
lòng mãi vẫn thể bình tĩnh .
Dù chậm chạp đến , cũng cảm nhận điều gì đó .
Chỉ trong vài nhịp thở, Tạ Liễm Chu bế đến nhà vệ sinh.
Sau khi cẩn thận đặt xuống, thoáng do dự trong giây lát.
Tôi vội vàng từ chối: "Em tự làm !"
"Anh ngoài ."
Thấy , Tạ Liễm Chu chỉ đành gật đầu.
"Anh ở ngay cửa, gì cần thì gọi ."
Anh xoay khép cửa , lập tức lao tới khóa trái cửa.
Tim đập thình thịch, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ.
Rất kỳ lạ.
Tạ Liễm Chu vấn đề.
Cơ thể... của , cũng vấn đề.
Tại lên xe buồn ngủ ngay lập tức?
Tại ngủ một giấc dậy rã rời?
Bây giờ nghĩ , thậm chí câu "Em nhớ gì " của Tạ Liễm Chu lúc đó, dường như cũng mang theo ý dò xét.
Mười năm qua rốt cuộc xảy chuyện gì!
Tôi ôm lấy đầu.
Ra sức suy nghĩ.
Theo lý mà , và của mười năm là cùng một , cho dù từng trải qua, nhưng đầu óc cũng nên trống rỗng như , tiềm thức của cơ thể lẽ cho vài gợi ý mới đúng.
khổ nỗi càng cố nghĩ, đầu càng nặng trĩu.
Toàn dần ướt đẫm mồ hôi lạnh, giống như vớt từ nước lên.
Tôi thở hổn hển, kiệt sức.
Trước mắt tối sầm từng cơn.
Lúc , ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Sầm Nguyệt, Sầm Nguyệt."
Giọng của Tạ Liễm Chu tựa như một mũi tên nhọn, x.é to.ạc màn đêm.
Tôi giật ngẩng phắt đầu lên.
Ngay trong khoảnh khắc đó, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh xa lạ.
Vẫn là nhà vệ sinh , vẫn là tiếng gõ cửa .
Tạ Liễm Chu thấy "" hồi lâu trả lời, bắt đầu trở nên sốt ruột, điên cuồng đập cửa.
"Sầm Nguyệt!"
"Sầm Nguyệt, em mở cửa , cầu xin em mở cửa ."
"A Nguyệt!"
Anh đạp tung cửa xông , thấy "" đầy m.á.u ngã mặt đất.
Hoảng loạn, bất lực, sợ hãi.
Khoảnh khắc , tầm mắt của dường như cũng màu m.á.u xâm chiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-toi-rat-xinh-dep-cau-co-biet-khong/chuong-6.html.]
Toàn lạnh toát, khó thở vô cùng.
"Rầm" một tiếng.
Trùng khớp với hình ảnh trong đầu .
Tạ Liễm Chu đá văng cửa xông .
"Sầm Nguyệt."
Ngay cả biểu cảm gương mặt cũng y hệt.
Có một khoảnh khắc, phân biệt là thực, là ảo.
Chỉ thốt lên theo bản năng:
"Anh."
vang lên trong đầu là một giọng khác.
"Tạ Liễm Chu."
Trước năm 19 tuổi, ít khi gọi cả họ lẫn tên của Tạ Liễm Chu.
Tôi mất hết sức lực dựa lồng n.g.ự.c Tạ Liễm Chu, cố gắng bình .
Đây là... ký ức của ?
Khóe mắt liếc cổ tay.
Những vết sẹo lồi lõm xí vô cùng.
Giây tiếp theo, Tạ Liễm Chu nắm lấy cổ tay .
Chẳng chẳng rằng định bế ngoài.
"Đợi ."
Tôi chút hổ.
"Em còn ..."
Anh mím môi, buông , đó cứ như thế.
Chúng mắt to trừng mắt nhỏ.
Không khí im lặng hồi lâu.
Mặt dần đỏ bừng lên, tạm thời chẳng màng đến ký ức gì nữa, cứ thế đẩy ngoài.
"Anh ngoài , em thế , làm em !"
Cơ thể Tạ Liễm Chu vẫn bất động như núi, lông mày nhíu :
"Cũng là từng thấy, lúc mật em..."
"Câm miệng!"
Tôi nhanh tay lẹ mắt bịt miệng .
Mặt đỏ lựng tới tận mang tai, hai tai nóng bừng bừng.
Tuy kinh nghiệm thực chiến bằng , nhưng kiến thức lý thuyết của đạt điểm tuyệt đối.
Tôi thừa Tạ Liễm Chu đang cái gì.
"Anh ngoài ngoài ngoài mau, em , em tự sát , em chỉ vệ sinh thôi!"
Dứt lời, Tạ Liễm Chu cứng đờ trong giây lát.
"..."
Môi mấp máy.
Vì bịt miệng nên tiếng phát rõ, .
Mà cũng chẳng còn tâm trí để ý xem rõ nữa, trì hoãn như , thực sự đang gấp.
"Anh mà ngoài là em tè quần mất, ơi, cầu xin đấy."
Tạ Liễm Chu thở hắt một , rốt cuộc cũng thỏa hiệp, xoay .
Thấy , hét lên: "Ra hẳn bên ngoài !"
"Không lén đấy!"
Cửa nãy đá hỏng , chỉ thể khép hờ thôi.
Thật là!
9
Giải quyết xong xuôi nhanh chóng, mới tâm trí nghĩ đến chuyện khác.
Nếu đoán lầm, cơ thể hiện tại của chắc là bệnh.
Tôi còn từng tự sát nữa.
Ngay mí mắt của Tạ Liễm Chu.
Cho nên thấy ở trong đó lâu như , mới lo lắng đến thế.
Vừa ...
Tôi sờ lên ngực.
Cơn sợ hãi ập đến quá đột ngột, chính cũng rõ là chuyện gì.