3
Trở về phòng, tức đến đau cả đầu.
Không hiểu nổi tại bố để kết hôn với Tạ Liễm Chu.
Lúc đó thế mà cũng đồng ý ư?
Chống cằm suy nghĩ một hồi lâu.
Tôi quyết định, ly hôn!
Đã ghét đậm sâu, phát chán như , thì chi bằng trả tự do cho đối phương.
Quyết định xong, lập tức liên hệ luật sư, soạn thỏa thuận ly hôn.
Sau khi ly hôn với Tạ Liễm Chu, sẽ về nhà tìm bố , tiếp tục sống những ngày tháng thiên kim đại tiểu thư như .
Kể cũng lạ, trong danh bạ của liên lạc của bố .
Ngay cả bạn bè thiết cũng biến mất tăm mất tích.
Xuyên đến đây thừa kế ký ức của mười năm chứ!
Tự dưng trống rỗng mười năm, trong lòng cứ thấy yên.
Nghĩ ngợi một hồi, cơn buồn ngủ ập đến.
Cùng lúc đó, trong thư phòng, Tạ Liễm Chu nhận điện thoại của luật sư.
"Phu nhân soạn thỏa thuận ly hôn?"
"Vâng, thưa ngài, ngài xem..."
Luật sư căng thẳng toát mồ hôi, thở mạnh cũng dám.
Tạ Liễm Chu về phía phòng ngủ chính, giọng điệu mang theo chút bất lực và mệt mỏi:
"Soạn , cũng đầu tiên."
Luật sư lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng, thưa ngài."
Tạ Liễm Chu cúp điện thoại, tiếp tục xem bệnh án máy tính.
Vết thương hồi phục , cũng ảnh hưởng đến dây thần kinh não.
Anh trầm mặc hồi lâu.
"Không mất trí nhớ ?"
"Vậy tại ..."
Hồi phục như , còn bày sắc mặt với thế ?
Tạ Liễm Chu gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, rũ mắt trầm tư.
Cuối cùng dậy, về phía phòng ngủ chính.
...
Ngủ một giấc tỉnh dậy, trời bên ngoài cửa sổ tối đen.
Tôi vươn vai một cái, dậy.
Đột nhiên bóng mặt dọa cho giật .
"Á!"
"Là ."
Giọng Tạ Liễm Chu bình tĩnh, nhanh chậm bật đèn lên.
Tôi nhắm mắt để thích ứng với ánh sáng.
"Anh làm cái gì đấy, bên giường em định cosplay làm ma ?"
Tạ Liễm Chu đưa tay sờ lên trán .
"Vừa nãy em sốt, bây giờ thấy thế nào ?"
Tôi ngẩn : "Hả?"
Tôi tự sờ trán .
"Không nóng mà."
Sau đó cử động cơ thể.
"Cũng thấy khó chịu ở cả."
"Có tay lạnh quá ."
Nói định sờ thử tay , kết quả thấy khóe miệng đang ngậm của đối phương.
"..."
"Tạ Liễm Chu, bao nhiêu tuổi mà còn dùng mấy trò con nít , trêu em vui lắm hả!"
Trước đây thích hươu vượn lúc ngủ trưa dậy.
Nào là mơ gọi tên , lôi kéo tay cho .
Nào là trời mưa lo cửa sổ phòng đóng kỹ hắt nước.
Sao thể mặt đỏ tim đập, thậm chí là vẻ nghiêm túc đàng hoàng để lừa khác như thế chứ.
Về mách tội, mới bớt bớt một chút.
Tôi hừ hừ hai tiếng: "Anh còn như thế nữa, coi chừng em mách đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-toi-rat-xinh-dep-cau-co-biet-khong/chuong-2.html.]
Khóe miệng Tạ Liễm Chu cứng đờ, hạ xuống.
Tôi tưởng sợ , đắc ý hất cằm lên.
Ai ngờ : "Bây giờ mách cũng vô dụng thôi."
Giọng thấp xuống, nặng trĩu.
"Mới ."
"Em tin, thương em nhất."
Tạ Liễm Chu ngước mắt lên, con ngươi đen láy như ẩn chứa một vòng xoáy, hận thể hút trọn lấy trong.
Không nhớ tới điều gì, khẽ nhếch môi.
"Chúng kết hôn ."
"Đây là... thú vui vợ chồng."
Nói , đưa tay lên, vén lọn tóc rối bên tai .
Đầu ngón tay khô ráo ấm áp nhẹ nhàng ma sát làn da tai .
Như điện giật, nổi da gà khắp , tê rần một nửa.
Lại nghĩ đến câu "thú vui vợ chồng" của .
Mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Đẩy mạnh Tạ Liễm Chu .
"Anh tránh xa em một chút!"
Không hiểu gì cả.
Đã kết hôn thì chắc chắn...
linh hồn bên trong mới 19 tuổi thôi!
Tôi còn yêu đương bao giờ nữa là!
Tay nắm, môi hôn, lên bạo như .
Tạ Liễm Chu thấy , càng nước lấn tới.
"Xấu hổ cái gì, đều là vợ chồng già cả ."
Anh gần , thậm chí còn chẳng chạm cái nào.
ánh mắt trần trụi , lên tất cả .
Lưỡi líu cả .
"Không !"
Tôi bịt tai , nhưng cảm thấy nên bịt mắt Tạ Liễm Chu mới đúng.
Cuối cùng một tay bịt tai , một tay bịt mắt .
Nhấn mạnh: "Anh đừng dùng ánh mắt đó em, cứ như hồ ly tinh !"
Thấy hé miệng, lập tức ngắt lời:
"Anh cũng chuyện!"
Đàn ông già mưu mô đa đoan, chừng hai câu là lừa ngay.
Tạ Liễm Chu khẽ thở dài, mà thật sự im.
Mặc cho che mắt .
Tôi bình tĩnh một chút, nhớ tới chuyện ly hôn.
Nghiêm túc mở miệng:
"Anh, chúng ly hôn ."
4
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tôi kiên nhẫn đợi câu trả lời của Tạ Liễm Chu.
Một phút.
Năm phút.
Mười phút...
"???"
Tôi ghé sát đầu , đồng thời buông bàn tay đang che mắt .
"Anh ngủ ?"
Tạ Liễm Chu ngủ.
Ánh mắt chạm tầm mắt , chậm rãi mở miệng:
"Chẳng cho phép chuyện ?"
"Ơ..."
"Đó là lúc nãy thôi, chẳng linh động gì cả ."
Tạ Liễm Chu , ánh mắt hiện lên vẻ bất lực.
"Sợ em vui."
Tôi lắc đầu: "Không ."
"Vậy nghĩ ?"