Vợ Ơi! Về Nhà Nhé! - Chương 40: Xin lỗi

Cập nhật lúc: 2025-08-20 02:54:34
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy tốc độ của họ cũng nhanh kém tên cướp, Lan Anh sợ họ sẽ dẫm lên hai Lan Huệ, cô vội vàng liều mạng đẩy đám đang vướng víu , mặc kệ ai la mắng thì la mắng. 

 

Lan Anh nhanh chóng vươn tay kéo lấy phụ nữ phía khỏi Lan Huệ, ném cho phía , dù cô cũng chú ý đó là ai, nhưng trực giác cho cô đó sẽ đỡ bà . Còn bản thì đè lên Lan Huệ, bởi vì cô thấy bàn chân của chạy tới sắp dẫn lên chị Lan Huệ . Cô công phu giẫm lên thì cũng đến nỗi.

 

Tuy nhiên, cái cảm giác đạp lên , ngược , thứ gì đó đè lên. 

 

Ủa? Không lẽ là mấy đó vấp ngã đè lên ?

 

đó cảm giác như thứ gì đó ép xuống đẩy lên, cứ thế liên tục ba bốn thì hết. 

 

Lan Anh còn kịp phản ứng thì một giọng quen thuộc vang lên:

 

 - Anh hai, chị hai, các chứ?

 

Đó là giọng của Hoàng Quân.

 

Rồi thứ đè nặng cô cũng từ từ rời khỏi, chính xác là đỡ lên.

 

Lúc , Lan Anh mới ngoáy đầu thì thấy đó là Minh Khanh.

 

Hóa Minh Khanh dùng thể đè lên cô, để tránh cho cô giẫm đạp, còn bản thì chịu hết. 

 

Lan Anh và Lan Huệ cùng đỡ lên, Lan Huệ do lúc ngã xuống ngửa lên nên chứng kiến hết.

 

Khi Lan Huệ vững mỉm cúi đầu với Minh Khanh cho lời cảm ơn. 

 

Minh Khanh thì vẫy vẫy tay mỉm lắc đầu, ý bảo gì, nhưng cái một cái tay vẫn chịu lưng, chân mày nhíu chặt thì cũng đủ mấy cú giẫm cũng nhẹ. 

 

Lan Anh Minh Khanh, ánh mắt trở nên phức tạp.

 

Người phụ nữ lớn tuổi lúc nãy bước tới cảm ơn Lan Huệ và Lan Anh. Đồng thời cũng cảm ơn Hoàng Quân đỡ , Lan Anh ném bà chính là Hoàng Quân. Mà phụ nữ ai khác chính là của Phi Dương. 

 

Phi Dương tách khỏi bao lâu thì cảnh hỗn loạn bao vây, cũng kẹt trong đám đông nghẹt phía . Bây giờ mới thể thoát , cả quần áo xốc xếch, đầu tóc bù xù chạy tìm

 

Chợt thấy mấy Lan Anh ở đó cũng ngạc nhiên. 

 

Được kể sự việc, cũng chân thành cảm ơn chị em Lan Anh và em Minh Khanh. Chỉ là tiếc nuối, vì mặt ở đây lúc đó để thế chỗ của Minh Khanh. Nếu như thì Lan Anh sẽ ấn tượng với

 

Đáng tiếc là đời hai từ "nếu như".

 

………

 

Buổi tối, Lan Anh khó thể giấc ngủ, cứ nhắm là hình ảnh của Minh Khanh hiện lên trong đầu, đặc biệt là dáng vẻ lúc dùng thể che chở cho

 

Lan Anh bật dậy, chị Lan Huệ đang thở đều đều, say giấc nồng. Cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cho Lan Huệ nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy chiếc áo khoác khoác lên , đó lặng lẽ khỏi phòng.

 

Lan Anh lên sân thượng, nhưng tình cờ gặp một ….

 

Phi Dương!

 

Phi Dương cảm thấy như ai đang đến nên theo bản năng đầu .

 

 - Lan Anh!

 

Phi Dương ngạc nhiên khi thấy Lan Anh, ngờ nửa đêm gặp sân thượng.

 

 - Sao em ở đây? - Phi Dương tới hỏi.

 

Lan Anh đáp:

 

- Không ngủ !

 

Ba chữ đơn giản, đó cô hỏi ngược :

 

 - Còn cũng ở chỗ ?

 

Phi Dương mỉm đáp:

 

 - Ngủ một giấc , thức dậy ngủ nữa nên lên đây hóng gió.

 

Trên thực tế, cũng khi thức dậy ngủ nữa, mà là căn bản hề ngủ.

 

Mèo A Mao Huỳnh Mai

Từ lúc giường vẫn luôn trằn trọc trở , đầu óc chỉ nghĩ về Lan Anh, thể thoải mái mà chìm giấc ngủ, vì mới bực lên sân thượng hóng gió, cơn gió mát làm cho bình tâm .

 

ngờ…… Thật là trùng hợp, gặp cô.

 

Mà cô, tại ngủ ?

 

Đang suy nghĩ điều gì? Vì , vì vật?

 

Nếu là vì , đó là ai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-40-xin-loi.html.]

 

Minh Khanh ?

 

Liệu nên hỏi ?

 

Sau một hồi phân vân, cuối cùng mở miệng:

 

 - Còn em ngủ ?

 

Nỗi lòng phức tạp, Phi Dương lẳng lặng con gái lùn hơn một cái đầu là Lan Anh đang đối diện. Dáng hảo, khuôn mặt xinh nhưng lạnh lùng của cô ánh đôi mắt

 

Lan Anh vấn đáp đơn giản:

 

 - Chỉ là ngủ .

 

Rồi lướt qua đến dựa lang cang. Từng cơn gió lạnh ập khiến cô thanh tỉnh hơn. Cô cứ xa xăm như , thậm chí xem Phi Dương đang đến bên cạnh như hề tồn tại. 

 

Còn Phi Dương gió nhẹ thổi bay những sợi tóc thái dương của cô, phất phới trong gió, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vén nó tai, lộ khuôn mặt trắng như tuyết, trái tim Phi Dương đập thình thịch.

 

Anh tự nhận là gặp qua ít con gái, nhưng mà một nào thể giống như cô, khi lúc , từng cử chỉ đều thanh thoát lạ thường, vô cùng hấp dẫn. 

 

Tại năm xưa nhận thấy nhỉ?

 

thấy sự thờ ơ lạnh lùng của cô, Phi Dương chua xót. 

 

Anh đến bên cô, khẽ :

 

 - Lan Anh, chuyện năm xưa… thành thật xin

 

Lan Anh lúc mới ngạc nhiên, liếc một cái.

 

 - Anh gì mà xin ?

 

Giọng vẫn thản nhiên.

 

Đó là nguyên chủ tự làm tự chịu, cô yêu nên yêu, nhục mạ bỏ rơi là đáng. Cũng như cô và Minh Khanh bây giờ

 

Minh Khanh cũng giống như Phi Dương, cô thể yêu . Những đàn ông tài trai đều là đồ đểu cả thôi.

 

Phi Dương càng thêm đau lòng, chẳng lẽ thật sự cô quên hết cô từng yêu, từng hận như thế nào ?

 

Phi Dương buồn bã :

 

  - Thật năm xưa vô tình, chỉ là lúc đó chỉ xem em như một đứa em gái. ngờ em hành động như ghét ai dùng thủ đoạn với … nên mới những lời xúc phạm làm em hận … 

 

Lan Anh cau mày khó chịu, mà thằng cứ lải nhải hoài , để cho cô yên tĩnh ?

 

thì trong đầu cô chợt một đoạn ký ức hiện lên.

 

- Tại cô bỏ thuốc gài

 

- Em

 

 - Đã thấy cô còn chối nữa ? Lan Anh, cô đúng là hạn con gái đê tiện, hổ. Cô ngủ với như ? Muốn gả nhà giàu ? Cô , hạng gái như cô cho cũng thèm….

 

Anh mạt xác nguyên chủ một lạnh lùng bỏ , Lan Anh thể cảm nhận sự uất ức và nhục nhã thậm chí tức giận và oán hận của nguyên chủ lúc đó. Rõ ràng nguyên chủ bỏ thuốc cho một hai đổ oan cho nguyên chủ như ? Chẳng chơi xong đá ?

 

Bởi thế nguyên chủ mới sinh hận, từ hận mới sa đoạ bản như

 

Lúc , Lan Anh nhếch khóe miệng lên, khinh thường :

 

- Rõ ràng là một kẻ sở khanh mà dùng lý do đó để bỏ rơi một con gái cướp đời con gái. Haiiii… nguyên… nghèo như tiền mua thuốc mê ? Sao dùng lý do gì hợp lý hơn chút chứ? 

 

Cô định là nguyên chủ nhưng chợt nhớ hiện tại là nên nhanh chóng sửa miệng. Mà Phi Dương cũng để ý đến mấy chi tiết nhỏ đó, chỉ chú ý đến câu của cô: "... nghèo như tiền mua thuốc mê ? Sao dùng lý do gì hợp lý hơn chút chứ?"

 

, khi xưa cô nghèo, ngay cả quà sinh nhật của , cô cũng chỉ mua một cây bút giá mấy chục ngàn, nhưng đó cũng là hết khả năng của cô, làm tiền mua thuốc mê? 

 

Phi Dương cố gắng nhớ sự việc lúc đó. Mà chuyện qua lâu lắm , những việc nhất thời thể nhớ

 

Cho nên xong, cứ thẫn thờ như

 

Còn Lan Anh, cảm thấy chỗ cũng thoải mái nên dứt khoát về phòng cho . là cái ngày gì gặp

 

Mãi cho đến khi Phi Dương phản ứng thì Lan Anh mất

 

Anh hối hận thôi.

 

Tại năm xưa nghĩ điều chứ? 

 

Đã thế còn cô giải thích. Bây giờ liệu cô tha thứ cho ?

 

 

Loading...