Ngày hôm .
Xe bảy chỗ đến nhà, rước cả nhà Lan Anh .
Sau hơn bốn tiếng, cả nhà đến địa điểm du lịch.
Đó chính là núi XX.
Thường thì núi cũng chỉ là lễ bái Thần Phật, cầu cho mạnh giỏi, gia đạo bình an. mà cũng dễ dịp cả nhà cùng thế .
Thật thì ban đầu cha Lan Anh và hai Công Thành chịu , bởi vì một chân giả, còn một mù. nếu họ thì bỏ hai cha con ở nhà cũng yên tâm, cho nên, khi mấy con Lan Anh thuyết phục khô cả cổ thì họ cũng đồng ý .
Công Danh đặt khách sạn ở đó , để cho khi đến nơi, cả nhà sẽ chỗ nghỉ ngơi, ai lên núi thì lên núi, ai ở ngủ thì ở ngủ.
Tuy nhiên, ngay khi họ xuất hiện trong sảnh tiếp tân ở tầng một của khách sạn mà Công Danh đặt thì…..
Lan Anh giật mở to mắt và sững sờ ở cửa.
U là trời!
Tình huống gì đang xảy ?
Tại Minh Khanh và Hoàng Quân xuất hiện ở đây? Thậm chí còn cả Phi Dương nữa?
Trực giác cho Lan Anh , đây là sự một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Thấy cô vẫn ở cửa, Công Danh đang nhận chìa khoá phòng đầu , lên tiếng:
- Chị tư còn đó làm gì, nhận phòng nè!
Đương nhiên là cả nhà Lan Anh cũng mặt ba họ, thậm chí Công Danh còn đang gần Minh Khanh nữa cơ.
Lan Anh Công Danh gọi thì lập tức lấy bình tĩnh, nhanh về phía , xem như hề thấy ba .
đại diện là ba họ sẽ thấy cô nha. Chỉ là dường như họ đều một sự ăn ý, đó là chẳng ai lên tiếng gọi cô cả.
Chỉ là khi Lan Anh khỏi thì Minh Khanh sang Phi Dương :
- Không ngờ thể gặp chủ tịch Dương ở đây, thật là trùng hợp.
Ngoài miệng thì dùng giọng điệu ôn hòa nhưng trong mắt lạnh đến thấu xương.
Phi Dương cũng khẽ mỉm , :
- Ha ha… đúng thật là trùng hợp, chỉ là đưa đến đây du lịch thôi, ngờ gặp hai em ở đây.
Tiện thể sang phụ nữ sang trọng đang cạnh .
Minh Khanh và Hoàng Quân đều lịch sự chào bà .
Mẹ Phi Dương cũng lịch sự gật đầu chào .
Hoàng Quân thì tươi :
- Đó gọi là duyên đó Dương ạ!
Hoàng Quân thì suy nghĩ gì nhiều, cũng để ý ánh mắt của , chỉ ngoài mà gặp quen thì vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-38-di-choi.html.]
Thực tế thì cũng , nhưng vì hạnh phúc nửa đời của , đành chịu .
Mẹ Phi Dương cũng là một hoạt bát và dễ làm quen, bà Hoàng Quân như cũng :
- Cháu đúng, gặp chính là duyên.
Bốn trò chuyện trong chốc lát, thật thì chỉ Hoàng Quân và Phi Dương thôi còn Minh Khanh và Phi Dương thì vẫn ngoài miệng mỉm mà trong mắt thì tia lửa b.ắ.n bùm bùm.
Độ 2 giờ .
- Chị tư , chị thấy ba đàn ông theo chúng ?
Công Danh cảm giác gì đó thích hợp, nên đưa mắt xung quanh, khi phía thì thấy ba đàn ông vô cùng sang trọng và trai mà thấy lúc ở quầy tiếp tân khách sạn nhận phòng, sỡ dĩ thể nhớ mặt họ, đó là bởi vì khí chất họ cao quý, là khó thể quên.
Ban đầu cũng để ý lắm, tưởng là họ chỉ chung đường với thôi, nhưng khi và Lan Anh tách với cha và chị bởi vì họ leo cao nổi, cáp treo lên đỉnh , nên chỉ hai chị em tiếp, thì ba họ vẫn luôn theo hai chị em , hai chị em Đông thì họ Đông, hai chị em Tây thì họ cũng Tây, đây thì thể xem là trùng hợp , đúng ?
Ngược , Lan Anh vẫn giữ vẻ thờ ơ, cô cũng đầu , :
- Kệ họ , chỉ cần cướp của g.i.ế.c là .
Công Danh gãi gãi đầu, nghĩ cũng lý, dù họ chỉ theo chứ làm gì .
Lan Anh mặc dù cũng ba họ theo cô làm gì, nhưng nếu như vẫn giữ cách nhất định thì cô xem như thấy. Hy vọng họ đừng phá hỏng chuyến vui chơi của cả nhà cô.
Mèo A Mao Huỳnh Mai
Leo lên núi thường khá mệt, khi giữa chừng, Công Danh cả đổ đầy mồ hôi, vội với Lan Anh:
- Chị hai tìm chỗ nào đó nghỉ một chút leo tiếp.
Lan Anh gật đầu.
Thấy phía một cái đình để nghỉ chân nên hai chị em đó. Đương nhiên, ba phía cũng sẽ theo .
Chỉ là…
Bên trong đình cũng mấy trong đó nghỉ chân, nhưng mà là nam, thấy Lan Anh bước , ánh mắt tỏa sáng, cho dù Công Danh theo nhưng họ vẫn chu mõm huýt sáo liên tục. Thậm chí còn lên tiếng trêu ghẹo.
- Ê, , đây với nè.
Đương nhiên là chúng sợ Công Danh , mặt còn non choẹt thế , nét tựa tựa Lan Anh, là hai chị em, hơn nữa hình cũng gầy ốm nên họ mắc gì sợ.
Công Danh cau mày, thấy mấy còn xâm hình cánh tay, cổ, cảm giác dân lành gì nên đưa tay kéo Lan Anh ngoài, nhỏ giọng :
- Thôi chị tư, em nghĩ chúng nên leo tiếp thì hơn, lên chút nữa hãy nghĩ.
Lan Anh thấy mồ hôi nhễ nhại , mệt thở nếu lên nữa, gặp còn tệ hơn thế . Phải chi cô chịu cáp treo với cả nhà thì , do cô thích bộ, Công Danh nỡ để cô một nên mới cùng cô.
Lan Anh bèn lắc đầu :
- Không , lên nữa còn tệ hơn thế , cứ nghĩ ở đây một lát .
Nói xong, Lan Anh kéo tay Công Danh mạnh dạn bước , tìm một chỗ trống trãi xuống, mà cái đình bốn mặt, trừ một mặt thì ba mặt , năm đó phân chiếm hết chỗ băng ghế.
Tuy mặt dù chiếm hết nhưng băng vẫn chỗ trống vì thế Công Danh để Lan Anh sát cây cột ngay lối , còn thì xuống bên cạnh một .
Họ mới xuống thì mấy tên đó rục rịch, kẻ ở đối diện lối còn dậy về phía Lan Anh, nhưng khi gã bước một bước thì dừng , sắc mặt lập tức đổi, lùi bước chân, như thấy thứ gì đó đáng sợ.