Thời cấp ba, Phi Dương xem là bạch mã hoàng tử trong mắt các cô gái, giàu trai. Lúc đó nguyên chủ cũng si mê như điếu đổ, khắp nơi tuyên bố là bạn trai , mà cũng lên tiếng phản bác, thậm chí cũng quan tâm đến Lan Anh một chút, như lâu lâu sẽ đưa Lan Anh về nhà chẳng hạn.
Thế cho nên, việc là bạn trai Lan Anh, xem như định.
Rồi trong tiệc sinh nhật của , lẽ do uống say nên cả hai xảy quan hệ xác thịt. Tuy nhiên, lúc tỉnh chẳng những trách nhiệm mà còn lạnh lùng vứt bỏ Lan Anh. Có lẽ vì yêu sinh hận, nhưng mà do nguyên chủ chẳng thể làm gì nên mới để bản sa đọa như . Haiii… thật là đáng tiếc, chỉ thể trách bản nguyên chủ quá ngu khờ thôi.
mà vì hôm nay tới chào hỏi cô nhỉ? lý giả vờ quen như năm xưa chứ?
Lan Anh mục đích gì, bèn vờ như như nhớ , mỉm :
- Ồ, hóa là ! Đã lâu gặp, bây giờ bao nhiêu đứa con ? Gia đình đều mạnh khỏe làm ăn khấm khá hả?
Phi Dương: "..."
Lan Anh dùng giọng điệu như một quen lâu năm mới gặp , hỏi một làm Phi Dương mà trả lời. cũng thể câm cái họng . Có điều miệng vẫn nở nụ :
- Anh vợ lấy con, vẫn…
- Lan Anh!
Ngay khi Phi Dương với Lan Anh vẫn còn yêu nữa, thì một giọng trầm thấp và lạnh lùng dị thường vang lên, vẻ đặc biệt đột ngột.
Sắc mặt Minh Khanh lạnh như băng tới.
Phi Dương ngước mắt lên Minh Khanh, ánh mắt của hai vô tình .
Trong đôi mắt sâu thẳm của Minh Khanh hiện lên một tia hàn ý, Phi Dương bằng ánh mắt sắc bén, cẩn thận đánh giá Phi Dương.
Phi Dương cũng chằm chằm Minh Khanh, chỉ là ánh mắt luôn ý , nhưng bên trong ẩn chứa sự thâm trầm và sắc bén, cũng chút ngạc nhiên.
Chỉ trong vài phút, trong lòng cả hai một kết luận: "Người đơn giản!"
Minh Khanh chợt sang Lan Anh, nhẹ nhàng hỏi:
- Em ăn xong ?
Giọng điệu chút vui, Minh Khanh làm như vô tình chắn mặt Lan Anh, cố ý chặn tầm giữa Lan Anh và Phi Dương.
Lan Anh bình thường đáp:
- Rồi!
- Vậy thôi!
Nói xong, nắm lấy cổ tay Lan Anh, về phía cửa nhà hàng.
Khoảnh khắc Minh Khanh lướt qua Phi Dương, vẻ mặt của bình tĩnh, trong khi Phi Dương vẫn nở một nụ mặt.
Còn Lan Anh thì vẫn thản nhiên để Minh Khanh dắt tay cửa. Trực giác cho cô , tên Phi Dương cũng đơn giản, nhất cô cũng nên tiếp xúc nhiều.
Phi Dương Lan Anh rời mặt vẫn nở nụ , mãi cho đến khi bóng dáng Lan Anh và Minh Khanh biến mất khỏi tầm mắt, nụ mặt mới bắt đầu dần dần biến mất, trở về bình thường.
Người đàn ông đó...
Không đơn giản.
Đây là đánh giá đầu tiên của Phi Dương về Minh Khanh, từng gặp bao giờ.
Sau đó, sâu trong nhà hàng, tìm một góc khuất nhất và ai đó xuất hiện.
Minh Khanh kể từ khi rời nhà hàng thì vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và gì, lái xe nhanh, ổ gà cũng né, khiến cho Lan Anh đang ở ghế phụ, khó hiểu vô cùng. Lan Anh cũng chẳng tò mò mà hỏi làm gì? Dù với thủ của cô dù ném bay khỏi xe, cũng thể phi đáp xuống đất an .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-20-noi-con-ghen.html.]
Mèo A Mao Huỳnh Mai
Chỉ là khí trong xe vô cùng lạnh lẽo.
Sau khi trở về nhà, Minh Khanh đột nhiên đạp phanh gấp, cho Lan Anh theo quán tính đập đầu cửa xe. Tuy nhiên, thất vọng , cô vẫn vững vàng. Sát thủ khác!
Minh Khanh xuống xe, đóng sầm cửa , đó vòng qua bên xe, lôi Lan Anh khỏi xe, kéo cô trong nhà, thẳng lên phòng.
Ngay đó, cánh cửa đóng sầm .
Lan Anh xem Minh Khanh rốt cuộc động kinh gì, nên từ lúc lôi khỏi xe cô cũng phản ứng.
Sau khi phòng, Minh Khanh thế ném Lan Anh lên giường, cởi cà vạt và nhào tới đè lên cô. Không chờ cho Lan Anh phản ứng, Minh Khanh bắt lấy hai tay cô đè sang hai bên, giọng điệu lạnh băng hỏi:
- Người đàn ông đó là ai?
Lan Anh khó hiểu:
- Người nào?
- Là đàn ông chuyện với em trong nhà hàng!
Minh Khanh mà trong ánh mắt sắc bén và lạnh thấu xương.
, đang tức giận.
Đặc biệt là trong nhà hàng, khi từ toilet , thấy Lan Anh đang mỉm với một đàn ông xa lạ, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c như sắp nổ tung.
Anh cho phép cô với bất kỳ đàn ông nào khác.
Nụ của cô chỉ thể thuộc về một .
- Anh là Phi Dương ? - Lan Anh hỏi.
Lan Anh rõ ràng cảm thấy Minh Khanh đang đè lên cô kinh ngạc. Anh hỏi:
- Em với tên đó ? Hắn là gì của em?
Lan Anh nhướng mày:
- Không ! thể . Là yêu cũ.
Lan Anh đáp ngắn gọn.
- Em cảm giác gì với tên đó?
, cái Minh Khanh cần là cô cảm giác gì với Phi Dương, còn việc tên đó là ngươi yêu cũ mới gì của Lan Anh thì kệ chớ.
Lan Anh khó hiểu:
- Cảm giác gì là cảm giác gì?
Minh Khanh: "..."
Trông cái vẻ mặt ngây thơ vô tội của Lan Anh, thì Minh Khanh cô hiểu phong tình. Chẳng lẽ hỏi cô thích tên đó ? Cô ly hôn với , nếu hỏi cô vì chọc tức cho ly hôn cho lẹ mà sẽ "thích" thì đây?
Minh Khanh càng nghĩ, trong lòng càng thoải mái, cả bực bội một cách khó hiểu. Chợt…
- Ưm... a... ô... um...
Nụ hôn bá đạo và mạnh mẽ rơi xuống.
Lan Anh bất ngờ kịp phản ứng.