Lan Anh quyết định trong vòng một giờ nhất định bổ hết đống gốc củi . Vì thế cho dù thở hồng hộc nhưng cô vẫn xem đống gốc củi đó là kẻ địch mà liều mạng vung búa bổ xuống.
Và tự nhiên là lúc , của Lan Anh cũng tỏa sát khí tràn đầy làm cho Công Danh bên cạnh vô cùng sợ hãi, mở miệng gì nhưng thấy nhát búa tưởng tượng, Lan Anh mà lỡ tay một cái thì cũng sẽ thành tám khúc như gốc củi. Cho nên, Công Danh cũng lặng lẽ nhích m.ô.n.g nhẹ nhàng bò chỗ khác, tránh xa khung thành mười sáu mét năm mươi. Gốc củi đang bổ dang dở cũng kệ nó luôn. An là hết.
Ngay khi Công Danh run rẩy bò tới hàng ba thì cả nhà cũng tụm ở đó . Họ cũng sợ hãi kém Công Danh . Bởi vì Lan Anh lúc trông đáng sợ, mặc dù thứ cô đang bổ là củi nhưng họ cảm giác giống như là cô đang xem nó là kẻ thù mà c.h.é.m . Một nhát đứt lìa, nhát thứ hai.
Cho đến khi Lan Anh bổ hết đóng củi, cô mới ném cái búa sang một bên, đó thở hổn hển, mệt mỏi hoa cả mắt, giống như mới trải qua trận chiến sinh tử . Sau khi Lan Anh lấy chút sức lực mới mặt nhà thì thấy cả nhà đều dùng ánh mắt đầy khiếp sợ , dĩ nhiên ngoại trừ hai Thành, tại mù mà.
Lan Anh: "..."
Hình như cô làm họ sợ !
Lan Anh bèn nặn một nụ :
- Ha ha…. Con chỉ… rèn luyện… thể lực thôi.
Cô cũng còn mệt nên lời cũng đứt quãng. Nói thì khom nhặt cái búa lên và nhà bếp trả vị trí cũ, cũng gì thêm nữa. Tiếp theo là tắm rửa buồng leo lên giường đánh một giấc thật ngon lành tới sáng, chẳng trời trăng gì. Có lẽ là do cô quá mệt và hơn nữa cũng cảm giác an tuyệt đối. Chứ là một sát thủ như cô, ngủ say chính là điều tối kỵ.
mà hôm , Lan Anh cũng dậy sớm. Cô định vườn luyện quyền thì chợt thấy đang bỏ đồ giỏ vắt lên xe đạp. Hẳn là bà chuẩn chợ bán. Thấy bà nâng cái giỏ lên xe mệt nhọc, Lan Anh bèn bước tới, nắm lấy quai giỏ nhẹ nhàng đặt lên xe cho bà. Mẹ Lan Anh ngạc nhiên:
- Ủa. Mày hả? Sao dậy sớm ?
Lan Anh thuận miệng đáp:
- Tại con quen !
Mẹ Lan Anh , lúc mới hỏi:
- Rốt cuộc mày ở thành phố mấy năm nay làm cái gì? Sao trở về như thành khác ?
Lan Anh khựng , cô trả lời bây giờ?
Thấy cô ngập ngừng, Lan Anh nghĩ chắc là cô trải qua chuyện gì đó khổ sở . Chứ nếu từ một đứa con gái suốt ngày lười biếng, chỉ ăn diện, chơi bồ bịch nọ thì thể nấu cơm còn bổ củi. Hơn nữa còn bổ giống như là cây củi là kẻ thù . nếu Lan Anh thì bà cũng nên hỏi làm gì. Mặc kệ là chuyện gì nhưng sự đổi của Lan Anh cũng là điều . Ai lúc phạm sai lầm, sai mà sửa mới là .
Lan Anh chợt sang chuyện khác:
- Hay để con chợ bán phụ với …
- Thôi khỏi! Tao một quen . Chợ gần đây chứ xa.
Nói , bà dắt xe cổng và leo lên đạp .
Mèo A Mao Huỳnh Mai
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/vo-oi-ve-nha-nhe/chuong-11-mua-xe-lan.html.]
Tuy bà cũng hơn 50 tuổi nhưng trông cũng vẫn còn mạnh lắm. mà, trong lòng Lan Anh thấy xót xa. Cô cũng vì tính tình nguyên chủ khác hẳn với mấy chị em như . Nếu khuôn mặt chút giống thì cô còn tưởng nguyên chủ là con nuôi nữa đấy.
Lan Anh trở phía thì thấy Lan Huệ dậy từ lúc nào và đang ở sàn nước bên bờ ao giặt quần áo. Thấy , Lan Anh liền bước tới và phụ Lan Huệ một tay. Lan Huệ vội lắc đầu quơ tay, ý Lan Anh cần phụ để chị tự làm . thấy Lan Anh chịu, Lan Huệ bèn chỉ chỉ cây chổi dựng ở gốc nhà bếp, ý Lan Anh hãy quét nhà.
Lan Anh hiểu ý, lên lấy cây chổi bắt đầu quét từ xuống , từ . Lan Anh quét xong thì Lan Huệ cũng giặt xong quần áo. Chị bắt nồi cơm lên, Lan Anh cũng phụ một tay.
Cơm nấu xong thì Hai và Công Danh cũng dậy.
Còn cha thì bò hẳn xuống đất, lết nhà vệ sinh.
Lan Anh thấy càng xót xa hơn.
Phải chi một cặp chân giả xe lăn cho cha thì quá, cha thể tự chống nạn cũng , mà xe lăn cũng thể. mà chân giả thì đắt, hiện tại Lan Anh thể tiền mua . Tuy nhiên xe lăn thì thể nha. Lan Anh vẫn còn một tiền trong thẻ mà.
Lan Anh cũng ăn sáng, vội chạy ngoài, kêu xe ôm chở đến nơi bán xe lăn. Cũng khá xa đấy, nhưng chịu thôi, dù ở đây cũng là nông thôn mà. Với tiền trong thẻ, cô thể mua cho cha cái xe lăn tiện dụng nhất . Chỉ là lúc rút tiền, cô thấy tài khoản tăng lên. Lan Anh nghĩ thể là Hoàng Quân chuyển cho cô. Cũng ! Cô sẽ chối từ, chờ khi nào cô tiền , cô sẽ trả .
Lan Anh ngần ngại rút hết , mua xe lăn xong thì trở về.
Tuy nhiên, bước cổng giọng của cha đang chuyện với ai đó.
- Chị Bảy! Chị ráng dùm ít bữa nữa. Tôi tiền thì sẽ trả chị ngay.
Người gọi là chị Bảy :
- Tôi cũng cảnh của chú nhưng mà nhè cũng kẹt quá. Hay giờ chú nhiêu thì đưa nhiêu , cái cũng là hỏi dùm cho chú chứ tiền của .
Cha Lan Anh đương nhiên cũng điều đó, nhưng mà hiện tại ông đào tiền đây. Bất chợt, Lan Anh bước hô:
- Cha thiếu cô Bảy bao nhiêu tiền ?
Người gọi là cô Bảy thấy Lan Anh thì khá ngạc nhiên:
- Ủa? Lan Anh đó hả? Bây về hồi nào? Mấy năm nay bây lên thành phố học hành mà thấy về ?
Lan Anh chỉ đáp qua loa:
- Cũng bình thường hà cô Bảy. Mà cha con thiếu cô Bảy nhiêu tiền ?
Cô trực tiếp hỏi thẳng vấn đề. Bà Bảy cô từ xuống , chợt thấy tay cô còn đang xách chiếc xe lăn vẫn còn gấp gọn. Liền nhanh miệng hỏi:
- Ủa? Này xe lăn hôn? Bây mới mua hả? Nhiêu tiền ?